Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2016
Thứ Hai, 17 tháng 10, 2016
596. TÔNG MÀU MỘT TÌNH YÊU
Tản văn
1.
Khi tôi còn gần gũi với phấn trắng bảng đen, một người bạn ở xa về, đến trường
thăm tôi. Ngồi ở căn-tin, chúng tôi tâm tình đủ chuyện. Bạn hỏi tôi nhiều điều.
Và tôi nhớ không nhầm, bạn ấy cũng đã hỏi một câu trái khoáy: Ông có yêu ngôi
trường này không? Ngôi trường chuyên của ông ấy. Tôi lướt ánh mắt vòng cung
theo đường nét của những dãy phòng học, rồi nhìn bạn nhẹ nhàng: Có, rất nhiều.
Chừng như chưa thỏa mãn, bạn lại nhấn thêm: Tất cả hay chỉ một vài nguyên nhân?
Tôi bảo: Ông đúng là dân kĩ thuật, cái gì cũng đào bới tận gốc. Có cần thiết
phải thế không ở lĩnh vực tình cảm? Ông không nghe nhà thơ xứ Huế, Nguyễn Đình
Thư cự nự à: Tôi yêu là bởi tôi yêu/ Cầm
tay cô hỏi ít nhiều làm chi. Mà thôi. Ông hỏi thì mình cũng chẳng giấu giếm
làm gì, nhưng đừng chê dài dòng nghe. Mình yêu… tất cả trong một. Mình yêu mái
trường này vì con người, những thế hệ học sinh của mình.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)