Thơ
Đèo Đông rồi lại Tây đèo,
Cho cheo leo nhớ quê nghèo ngày xưa.
Nhớ từ nương sắn luống dưa,
Nhớ lên rú độn lưa thưa trâm bầu,
Nhớ xuôi con nước Ô Lâu,
Nhớ ngang ngửa ngọn sầu đâu loà xoà.
Nhớ càng nhớ quê càng xa,
Đành âm thầm gởi nhớ qua mái đèo.
À ơi cái nhớ cheo leo,
Có thương nhau hãy chia đều vầng trăng.
À ơi cái nhớ phân vân,
Cho tôi chút Huế ẩn thân quê người.
8-2000
Cho cheo leo nhớ quê nghèo ngày xưa.
Nhớ từ nương sắn luống dưa,
Nhớ lên rú độn lưa thưa trâm bầu,
Nhớ xuôi con nước Ô Lâu,
Nhớ ngang ngửa ngọn sầu đâu loà xoà.
Nhớ càng nhớ quê càng xa,
Đành âm thầm gởi nhớ qua mái đèo.
À ơi cái nhớ cheo leo,
Có thương nhau hãy chia đều vầng trăng.
À ơi cái nhớ phân vân,
Cho tôi chút Huế ẩn thân quê người.
8-2000
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét