Thứ Sáu, 26 tháng 1, 2024

728. PHONG THÁNH

 

PHONG THÁNH

Đã từ lâu, mỗi lần bù khú với bạn, khi men đã thấm, bao giờ cũng tếu táo vài câu gọi là “thơ” Bút Tre, rồi cười nghiêng ngả. Có bạn khen hay, có bạn: Rằng hay thì thật là hay/ Ngẫm ra thì quá đả đay ngôn từ. Chuyện rôm rả, ngon trớn bỗng: E hèm! Đó đâu phải là thơ ông Bút Tre. Toàn thơ nhại cả. Ông Bút Tre thật… có anh bạn phanh gấp. Mọi khuôn mặt đớ ra, chưng hửng. Chuyện “thơ” Bút Tre” tan theo hơi rượu cũng đã bao năm rồi. Mãi gần đây, ngang qua sạp báo thấy cuốn: “Bút tre và giai thoại” của Ngô Quang Nam nằm lộ thiên, khuôn mặt thơ ấy mới tái hiện.

Thứ Ba, 16 tháng 1, 2024

727. BẠT PHƯƠNG NGƯỜI LÊNH ĐÊNH

 


BẠT PHƯƠNG NGƯỜI LÊNH ĐÊNH

 

                                Hoàng Dục

Cảm thơ Nguyễn Đức Bạtngàn, lắm lúc cứ loay hoay giữa: Lấy người mà hiểu thơ hay Lấy thơ mà hiểu thơ (Lê Quý Đôn). Bởi Bạtngàn mãi thuộc thân của một thời Như giọt mưa xuân, Hương đất, Giã từ ân phúc[1], một thời giảng đường đại học, một thời vẫy vùng trong dòng Ô Lâu, một thời lang thang trên những nẻo đường quê. Dẫu biết thơ là sự thăng hoa cảm xúc của thi sĩ, nhưng ngày xưa không thôi gây nhiễu. Kỉ niệm choáng tâm trí như lớp váng che chắn câu chữ trữ tình, nên trang giấy cứ bâng khuâng trước đèn.

726. ĐỨC PHẬT TẬT NGUYỀN

 

Đoản văn cuối tuần

 ĐỨC PHẬT TẬT NGUYỀN  

 

Nhiều năm trước, một lần ở New Delhi, trước khi bay về Boston tôi ghé tới khu bán hàng kỷ niệm để mua một vài món quà. Vài tiệm lớn bán thảm Kashmir, đồ trang sức, còn hầu hết đều bán hình tượng, nhiều nhất là tượng Đức Phật.