Thứ Tư, 28 tháng 2, 2018

600. THẾ HỆ HOANG MANG

ĐẦM CẦU HAI ĐÁ BẠC
       Tình cờ đọc bài thơ “Thế hệ tôi, một thế hệ cúi đầu” của tác giả Gia Hiền, một bài thơ không rõ vì sao lại có mặt và nằm khuất lấp trong file tư liệu văn học, bỗng có cảm giác cay mũi. Đọc hết bài thơ, đầu óc hình như có chút lăn tăn sảng khoái, một chút gì như sóng lao xao vỗ mãi một âm buồn. Và tự dưng muốn cầm bút ghi lại cảm nhận đang âm vang thủy triều trong tâm trí.

Chủ Nhật, 25 tháng 2, 2018

599. GẶP GỠ ĐẦU NĂM

   
 Ngày mồng 6 Tết Mậu Tuất dự định sẽ lên núi Sơn Trà. Ngày ấy tốt xấu chẳng rõ, nhưng nhớ là lên, thích là đi. Con người sống quý ở cái thích chí mà. Với mình, ba ngày Tết thế là đủ rồi. Ác thay nhân gian lại bảo: Còn mồng còn Tết, nên cứ thế mà rong chơi. Thành ra, hẹn nhưng không thực hiện được, bởi muốn chưa chắc đã được. Thành ra, lỗi hẹn với chính mình. Có điều thất hẹn mà lại vui vì được sống trong bầu khí đầm ấm, tình thân của bạn bè của học sinh cũ.

Thứ Tư, 21 tháng 2, 2018

598. TÂM TÌNH VỚI BẠN

     
TRỞ VỀ
(Chụp ở biển Mỹ Thủy, Hải Lăng, Quảng Trị lúc bình minh)
      Hơn một năm, blog của mình nằm im thin thít. Một năm không một con chữ nào lung linh trên trang giấy điện tử. Tất cả chỉ là những không gian phẳng lặng tờ, tất cả như hoang mạc cỗi cằn. Có gì làm cho sức bút yếu ốm hụt hơi? Có gì làm cho những câu chữ như trốn chạy về phía an phận? Có gì khiến người viết im như thóc, như là một kẻ ngậm bồ hòn làm ngọt trước thế thời chăng?