Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2012

382. LUC EMMANUEL

     Cuộc sống có lẽ rất cần những phút tình cờ, những khoảnh khắc ngẫu nhĩ. Nếu không mọi điều, mọi chuyện, mọi cái nhỏ nhặt và kể cả to lớn cứ bằng lặng như nước xuôi. Cuộc sống bình an một cách đơn điệu và tẻ nhạt biết bao. Lúc ấy chắc cũng nhìn trời mà than như Huy Cận :
    Luc Emmanuel, người đeo kính

                    Quanh quẩn mãi cũng vài ba dáng điệu
                Tới hay lui cũng chừng nấy mặt người

      Cái phút bất chợt tình cờ sẽ làm mới những điều tưởng rằng đã cũ. Nó xáo động tâm tư ta trong chốc lát nhưng lại mở ra cái vô cùng của thời gian. Với tôi, cái phút tình cờ ấy đã đến vào trưa nay. Đấy là khi tôi gặp lại LucEmmanuel.
      Dễ chừng 40 năm hơn rồi tôi với Luc chưa một lần gặp lại. Thời gian không vô tình mà chúng tôi vô tình, đúng hơn hoàn cảnh riêng của mỗi người khiến chúng tôi không một lần tái ngộ với nhau. Năm 1971, tôi ra Huế và Luc cũng đến xứ mộng và thơ. Tôi học đại học sư phạm, Lục ngồi trên ghế giảng đường đại học khoa học. Hai trường đại học chỉ cách nhau con đường Hùng Vương vậy mà chúng tôi chưa một lần gặp nhau. Bây giờ gặp lại vui mừng không kể xiết. Chúng tôi nhận ra nhau sau bao năm xa. Ngồi cùng bàn tiệc cưới, chúng tôi hàn huyên nhiều điều. Hóa ra Luc cũng học Đông Giang, Phan Châu Trinh và còn bà con với Trần Văn Điểu nữa. Hèn gì bạn có mặt trong tiệc cưới cô con gái rượu của Điểu. Sau 1975, Luc tốt nghiệp đại học, nhưng không như chúng tôi, những bạn bè B2, những bằng hữu Phan Châu Trinh, đặt chân vào sân trường trung học, bạn ấy lại bước vào không gian đại chủng viện ở Huế. Rồi trở thành người chăn chiên. Bạn ấy đã sống ở Đà Nẵng. Tôi cũng ở đây, thế mà chẳng có dịp nào gặp Luc.
      Thế mà hôm nay lại được gặp nhau. Gặp nhau tình cờ nhưng có gốc rễ sâu xa của nó. Điều vui nhất, với chừng ấy thời gian, chúng tôi chẳng ngập ngừng, tra vấn trí nhớ khi gọi tên nhau. Cái khuôn mặt non trẻ của một thời Phan Châu Trinh tưởng chừng không hề nhạt nhòa hay thay đổi trong kí ức của chúng tôi. Luc bảo tôi vẫn như xưa, còn tôi thấy Luc dáng vẻ đĩnh đạc, thanh thoát và nhẹ nhàng.  Mỗi người một hướng đời. Thế mà chẳng có gì làm thay đổi tình đồng môn. Theo năm tháng, tình đồng môn vẫn mãi vẹn nguyên. 

                                        
      Và như thế trong tôi bây giờ có thêm một điều vẹn nguyên nữa, đó là cuộc “ngẫu nhĩ” gặp nhau với Luc. Phải cám ơn Trần Văn Điểu thật nhiều. Ước gì cứ mỗi lần đám cưới con bạn nào đó lại được tái ngộ với một bạn xưa như hôm nay. Chúng tôi chia tay nhau, Luc mời tôi ghé nhà thờ Ngọc Quang ở đường 3 tháng 2 chơi. Luc là cha xứ ở giáo xứ ấy. Tôi bắt tay và hứa với Luc sẽ đến. Và trong cái bắt tay, trong lời mời, lời hứa ấy, tôi biết giây phút tình cờ hôm nay đã thành cái vĩnh viễn ngày mai.

Hoàng Dục
22-12-2012
 ______________

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét