DƯƠNG LIỄU CHI TỬ
KỲ 2Cảnh Rú Chá, TT-Huế
Đào Tấn
陶晉
Bài thơ gói ghém tâm sự của một người li hương. Trong gió xuân, cái lạnh của tiết hàn thực cũng theo về, len lỏi mọi ngóc ngách của thành quách. Gió xuân đồng lõa với cành liễu mềm mại vẫy gọi chim oanh. Gió xuân mang theo sức sống của mùa giúp cành liễu gãy đâm chồi nẩy lộc. Đời sống của thế giới tự nhiên cứ diễn tiến như vốn có từ khi có vũ trụ thoát kiếp hỗn mang. Thế giới tự nhiên có biết đâu đang sống ích kỉ, sống vô cảm với một con người đang cô đơn giữa kiếp xa nhà. Bức tranh được tô vẽ bởi hai gam màu tương phản. Màu xuân lấn lướt tưởng xóa lấp được màu cô đơn, màu nỗi nhớ cố hương, hóa ra càng làm cho màu tâm trạng bung tỏa đớn đau. Cành liễu càng giàu sức sống càng làm héo úa thêm tâm trạng của người tha hương.
Nguyên tác:
寒食東風以滿城,
小枝纖弱拂啼鶯。
東君不惜離人苦,
又向前年折處生。
Phiên âm:
DƯƠNG LIỄU CHI TỪ
KÌ 2
Hàn
thực đông phong dĩ mãn thành,
Tiểu
chi tiêm nhược phất đề oanh.
Đông
quân bất tích ly nhân khổ,
Hựu
hướng tiền niên chiết xứ sinh.
Dịch nghĩa:
BÀI CA CÀNH LIỄU
kì 2
Tiết hàn thực,
gió xuân đã đầy thành,
Cành tơ mềm mại
vẫy gọi chim oanh.
Chúa xuân không
thương xót kẻ xa nhà,
Lại nhằm chỗ gãy
năm trước mà nẩy lộc.
Dịch thơ:
BÀI CA CÀNH LIỄU
KÌ 2
Tiết
lạnh gió xuân tỏa khắp thành,
Cành
tơ phe phẩy gọi chim oanh.
Trời
cao chẳng xót người xa xứ,
Nhánh
gãy năm xưa nẩy lộc xanh.
Hoàng Dục dịch
5-2021
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét