Lê Đình Đại, “Gió Từ Bàn Tay Mở” Hay, Những Tình Khúc Từ Một Trái Tim Nhân Ái, Lớn
Và, Nguyễn Lương Việt.
Nếu không kể
những tác phẩm văn xuôi nhàn nhạt thì, cõi giới văn xuôi của những người trẻ trong
nước cũng như hải ngoại, gần đây, có xu hướng nghiêng nặng về những nỗ lực trưng
diễn ám ảnh và, phản ứng hóc hiểm, rồ, dại về dục tính!
Đó là số tác
giả chủ trương cường điệu hóa những tình huống hoang tưởng một cách suồng sã. Chẳng
những nó trái chiều nhân bản mà, còn quá đặc thù - - Hiểu theo nghĩa chỉ là sản
phẩm của trí tưởng tượng, được đặt trên bục cao của cố gắng mê sảng, sơn phết những
bức tranh nằm xa, (quá xa) biên độ đời
thường.
Phải chăng vì
thế, khi nhận, đọc tập truyện “Gió từ bàn
tay mở” của Lê Đình Đại (một bác sĩ có trên mười năm tình nguyện chăm sóc bệnh
nhân tâm thần ở Bệnh viện Tâm thần Hòa Khánh, Đà Nẵng); tôi đã phải tự che, chắn
trước những trận gió cảm xúc rưng rưng tình người, họa hiếm, tác phẩm đem lại?
(*)
Đọc “Gió từ bàn tay mở” (GTBTM) nhiều lần,
tôi cảm tưởng họ Lê không chủ tâm đi vào cõi giới văn chương, như một kiếm tìm xa
xỉ, phù phiếm cho vắn vỏi kiếp người. Dù mỗi con chữ trong những truyện ngắn và,
cực ngắn của ông, đều xao xuyến nhịp đập nhân ái.
Lê Đình Đại viết
dễ dàng, đơn giản mà cảm động. Tựa đó là những trang nhật ký, hay tự sự kể của
một chứng nhân sống giữa những người điên. Thế giới khác. Một loại địa ngục có
thực, trên mặt đất!
Từ đó, tôi
nghĩ, họ Lê viết, như một nhu cầu tự cứu rỗi. Một lối thoát cho những cảnh đời
đáy bùn, vực sâu ông chứng kiến hoặc, đã gia công cứu vãn!
Mỗi con chữ
trên trang văn của Lê Đình Đại, không chỉ cho thấy nó được chắt ra từ lương tâm
một thầy thuốc mà, còn từ trái tim từ bi, trong sáng. Dù không ít lần, hồi
quang từ lòng nhân ái của họ Lê, lại làm thành những vết-thương-trầm-cảm! Khiến
Lê Đình Đại phải đau lòng viết xuống:
“…Bệnh tật như con tàu lao nhanh về phía trước,
còn nền y học như kẻ bộ hành từng bước đuổi theo…” (GTBTM trang 41)
Và, Lê Đình Đại
đã bậm môi thú nhận:
“Đã bao năm trôi qua, đã bao lần tôi muốn bỏ
nghề đi làm việc khác mà sao tôi vẫn ở đây?” (GTBTM, trang 26)
Tuy nhiên,
không vì thế mà họ Lê có thể cởi áo. Quay lưng!
Tôi nghĩ, định
mệnh Lê Đình Đại là định mệnh của ngọn nến (liu điu)! Định mệnh của kẻ đem ánh
sáng (chấp chới) đến cuối đường hầm tuyệt vọng, cho những bệnh nhân tâm thần.
Những con người dễ bị ghẻ lạnh, lãng quên!
Định mệnh đó,
định mệnh Lê Đình Đại, kẻ mở rộng lòng tay (buông xả!) để nhận đón, chia sớt làn
gió buồn / vui nhân thế:
“Chao ôi! Khe khắt mà bao dung, cánh cửa sự sống
từng khép chặt lại ngày nào giờ đây bỗng tung mở, chân trời mới ló dạng và hạnh
phúc biết bao sự sống lại gọi về. Sự phục sinh đã về. Đôi mắt chị giờ đây lại
được nhìn thấy con, thấy chồng và được khóc trong vòng tay của những người thân
yêu nhất. Những ánh mắt lung linh, lung linh mãi.” (GTBTM, trang 44).
Hoặc ngắn gọn
hơn:
“Những bông hoa đẹp nở từ thẳm sâu cơ cực.”
(GTBTM, trang 39).
Đó là lý do Lê
Đình Đại không thể rời bỏ con đường “thương khó” đã chọn?
“Dường như có một sợi dây vô hình, một tình
yêu xanh thẳm níu giữ chân mình…và tại sao tôi lại yếu mềm đến thế! Hôm chia
tay với Mừng, cái ngày xa xưa ấy trong mắt mình ngấn lệ…
“Giờ đây, tôi mới thực sự hiểu mình.
Tôi biết tôi đang đi về phía ấy…Người đi về phía thâm trầm và thơ mộng…” (GTBTM, trang 26)
Tôi không nghĩ
tôi hiểu rốt ráo cụm từ “Người đi về phía
thâm trầm và thơ mộng”! Nhưng tôi có thể quả quyết:
Đó là phía của
những trái tim nhân ái lớn!.!
Những trái
tim từ-ái lớn làm thành những lẵng-hoa-nhân-loại-thương-yêu. Quên mình, cho kẻ
khác.
Và, đó cũng
là một trong những lý do khiến nhân gian còn tồn tại đến hôm nay?
Nếu đúng vậy,
tôi nghĩ, Lê Đình Đại là nhà văn có chiều cao (rất cao), hơn những cây bút hớn
hở tự móc, treo mình trên những hô hoán! Bỗ bã!
Tôi muốn ví
những trang văn của họ Lê, như những tình khúc đi ra từ một trái tim nhân ái, lớn.
Du Tử Lê
(Garden
Grove, tháng 6-2013)
………………………………………………………………………………
(*): “Gió Từ Bàn tay Mở”, Văn Học xuất bản, gồm
15 truyện ngắn cho phần thứ nhất. Trong số này, có 3 truyện của nhà thơ Nguyễn
Lương Nhựt, được Lê Đình Đại ghi lại, theo lời kể của Nguyễn.
(Tưởng cũng
nên nói thêm, Nguyễn Lương Nhựt là bào đệ của nhà thơ Nguyễn Lương Vỵ, bào
huynh của b.s. Nguyễn Lương Việt (bạn học, đồng nghiệp của Lê Đình Đại). Là một
trong những bệnh nhân quen thuộc của Bệnh viện Tâm thần Hòa Khánh. Nguyễn Lương
Nhựt là tác giả của hai câu thơ đắng lòng, viết mừng một bạn điên khỏi bệnh, trở
lại được đời thường: “Mừng ơi! Bạn được
làm người / hồn cây lá cũng vui cười xôn xao…” Phần thứ nhì, gồm 5 bút ký.
Và, phần thứ ba, có 4 bài thơ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét