Cầu Trường Tiến, Huế |
Nguyễn Lộ Trạch
Bài thơ này in đậm nét hình tượng nhận vật trữ tình. Thơ gợi lên hình ảnh nhà thơ luôn riêng mang tấc lòng yêu nước thiết tha. Dù những bản điều trần không được vua chú ý, ông vẫn như ngựa Hồ, chim Việt, luôn nhớ đến quê hương. Dẫu muốn tìm đến với suối mây vắng lặng để ẩn cư nhưng lòng vẫn không yên. Tâm hồn nhà thơ cũng hiu hiu lạnh như mặt sông mưa lạnh giăng đầy.
Phiên âm:
Âm phù độc mặc dạ
di di,
Thu phách Long tuyền
lệ thạch phi (pha).
Hồ mã khởi năng du
bắc tái,
Việt cầm chung tự
luyến nam chi.
Ngang tàng mạn tác
vân khê dật,
Tri mộ không lân tuế
nguyệt di.
Kỉ xứ xung quan ca
Bạch thủy,
Tiêu tiêu hàn vũ
mãn giang thùy.
Dịch Nghĩa:
Lặng lẽ đọc binh thư
đêm dài lê thê,
Tay tuốt thanh Long
Tuyền mài trên sườn đá,
Ngựa Hồ há có thể vượt
qua ải Bắc,
Chim Việt cuối cùng
vẫn quyến luyến cành Nam.
Ngang tàng, ngông làm
người ẩn dật nơi suối mây,
Già nua luống tiếc
thương cho năm tháng chuyển dời.
Biết bao chốn dựng tóc
phẫn khích ca bài Bạch thủy,
Hiu hiu mưa lạnh giăng
đầy sông.
Dịch thơ:
Đêm dài lặng lẽ đọc
binh thư,
Tuốt kiếm Long Tuyền
mài đá thu.
Ải Bắc ngựa Hồ thương
nước cũ,
Cành Nam chim
Việt nhớ hương lư.
Suối mây ở ẩn ngông
nghênh thú,
Già cả tiếc thương năm
tháng qua.
Tóc dựng hát vang bài
Bạch Thủy,
Mưa giăng sông lạnh
cảnh đìu hiu.
Hoàng
Dục dịch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét