LẠNG CHÂU VÃN CẢNH
陳仁宗
Trần Nhân Tông
Bài thơ được cảm tác ở Lạng Châu, tức là Lạng Sơn lúc chiều buông. Cảnh trong thơ mang màu sắc buồn. Tạo vật tưởng chừng nín lặng, đơn lẻ, thiếu sự hòa hợp. Kì thực, tạo vật đang sống thực với phút giây thực tại như sự sống vốn có của chúng trong vũ trụ này. Nhà thơ không cưỡng cầu trói buộc vạn vật tự nhiên vào câu chữ, vào cái nhìn chủ quan của mình. Nhà thơ tôn trọng thế giới tự nhiên. Thi nhân thiền giả hòa mình vào tạo vật cùng sống đời an nhiên tự tại với chúng. Lối sống minh triết của thiền giả là đây chăng?
Nguyên tác:
古寺淒涼秋靄外,
漁船蕭瑟暮鐘初。
水明山靜白鷗過,
風定雲閒紅樹疏。
Phiên âm:
Lạng Châu
vãn cảnh
Cổ
tự thê lương thu ái ngoại,
Ngư
thuyền tiêu sắt mộ chung sơ.
Thuỷ
minh sơn tĩnh bạch âu quá,
Phong
định vân nhàn hồng thụ sơ.
Dịch nghĩa:
Cảnh chiều Lạng Châu
Ngôi chùa cổ lạnh lẽo sau lớp khói
mùa thu,
Thuyền câu hiu quạnh chuông chùa bắt
đầu điểm.
Nước trong núi lặng, chim âu trắng
bay qua,
Gió im mây nhởn nhơ, cây lơ thơ lá
đỏ.
Dịch thơ:
Cảnh chiều Lạng Châu
Chùa
cổ lạnh lùng trong khói thu
Thuyền
câu quạnh quẽ điểm chuông chùa
Nước
trong núi lặng chim âu vút
Gió
lặng mây nhàn, lá đỏ thưa.
Hoàng Dục dịch
Đà Nẵng, 12-2021
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét