Thứ Tư, 14 tháng 11, 2012

367. TIỄN HẠC

Để tưởng nhớ anh Nguyễn Tuấn!



Từ khi phát hiện căn bệnh đến khi anh giã từ cõi tạm, chỉ gần hai tháng. Có ai ngờ anh gấp gáp lên chuyến tàu vạn dặm đến thế. Dẫu đã chuẩn bị tâm lí nhưng vẫn rơi vào trạng thái bàng hoàng, xót xa. Chiều nay viếng anh, nhận được lời thơ “Giã từ” mà lòng xúc động. 
Cầm bài thơ trên tay mà cảm nghe lòng như có cái gì nằng nặng. Hình như là trên tay không còn câu chữ mà chỉ có hình ảnh của anh chập chờn. Anh, một con người rất nhân hòa, sống rất tình nghĩa. Những nét đẹp đó của đời anh đã thấm vào lời thơ. Từ giọng điệu đến ngữ nghĩa, tất cả toát ra vẻ hiền từ của anh. Tiêu đề bài thơ và hai câu đầu có sự dọn lòng cho cuộc đi xa. Anh xem khi trái tim ngừng đập chỉ là giã từ cõi tạm, giã từ “cõi trần gian mây trắng trôi”. Biết như thế nhưng lòng không tránh khỏi niềm luyến níu rất người. “Ta đi như hạc vàng lưu luyến”. Đọc câu thơ anh nhớ câu thơ Thôi Hiệu “Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản”. Nhưng rồi, khi mắt dừng ở câu cuối, bỗng thấy lòng vỡ ra : Cái tâm trạng lưu luyến kia, cái “tiếc” vì đời ngắn ngủi ấy, đâu phải vì anh cho anh mà vì ngậm ngùi “không trải hết được lòng ta”, mà vì lòng nghĩ đến “Nợ tình chưa trả cho ai – Khối tình“mang xuống tuyền đài chưa xong”. Bài thơ vì vậy mà rất nhẹ, nhẹ ở thái độ “giã từ cõi tạm để vào hư”, nhưng nặng bởi một chữ “tình” làm nên vẻ đẹp nhân văn của con người.
Cảm xúc trước vần thơ “Giã từ” của anh, xin tiếp vần cùng anh để tiễn biệt và cũng là cầu chúc anh sớm về cõi Phật :   

Người về cát bụi hồn thương luyến
Một chút tình riêng gửi gió trôi
Vẫy tay tiễn hạc ngoài vô hạn
Mây trắng  chiều thu lãng du rồi.

                           Hoàng Dục
(Chiều 11 và sáng 14 -11 2012,
tiễn anh về nghĩa trang gia tộc ở Cẩm Hà, Hội An)
                          ___________________________

Chú thích :

1) Thực ra, chiều viếng anh, cảm xúc  mà họa vần :

Người đi cát bụi còn thương luyến
Chẳng lẽ sông kia để nước trôi
Vẫy tay từ tạ ngoài vô hạn
Mây trắng ngàn năm cũng lạc loài.

 
Tối về, ghi lại bài thơ, lại bắt vần nên có lời 2 :
                                       

Người về cát bụi hồn thương luyến
Sông nước buồn đưa theo gió trôi
Vẫy tay tống biệt ngoài vô hạn
Mây trắng ngàn năm cũng ngậm ngùi

 
Sau đó, nhận được thông tin đính chính chữ “biệt” trong câu 2 của anh là chữ “biết”, nên mới có lời 3 ở trên.
Xét cho cùng, đây không phải là làm nghệ thuật mà mượn hình thức nghệ thuật để chuyên chở cảm xúc và để tiễn biệt một người anh thân quý. Đăng lên blog cũng chỉ với ý nghĩa “TIỄN HẠC” mà thôi.
Nhân đây, cũng xin cám ơn bạn mình CT đã có những ý kiến quý báu cho bài thơ họa này. 

2) Bài thơ của anh lấy tứ từ khổ cuối trong bài "Ta về" của Tô Thùy Yên. 
Ta về như hạc vàng thương nhớ
Một thuở trần gian bay lướt qua
Ta tiếc đời ta sao hữu hạn
Đành không trải hết được lòng ta.
Nhưng có hề gì, đó cũng là vẻ đẹp của thơ Tô Thùy Yên, và tình tri âm của anh, người thưởng thức thơ.
HD, 15-11-2012

2 nhận xét:

  1. Giá như em đọc được bài bình sâu sắc và xúc động này trước lúc viết điếu văn thì lễ truy điệu ba em sẽ càng thêm lung linh. Cảm ơn thầy rất nhiều. Gia đình em sẽ in ra để ba đọc khi làm tuần 14 ngày. Học trò: An.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thầy bình bài thơ qua tính cách và tâm hồn của ba em. Chuyện tâm hồn chứ không phải chữ nghĩa. Thầy nghĩ về phẩm chất của ba en hơn là bài thơ.

      Xóa