Thứ Hai, 27 tháng 1, 2014

512. RONG CHƠI ĐÀ LẠT (Kì cuối)

     2. Thèm chút mù sương


    Đã từng ngỡ ngàng trước cái nghịch lí đầy ý vị trong những câu thơ của Xuân Diệu: Tôi sung sướng nhưng vội vàng một nửa/ Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân (Vội vàng). Cứ tưởng chỉ có người đam mê tình xuân và tuổi trẻ, người níu thời gian không cho đời mình ngã chiều hôm, mới sản sinh một ý thơ ngũng ngẳng như thế. Ai ngờ, nay mình cũng dớ dẩn khi đang ở Đà Lạt, xứ sở sương mù lại thèm một chút mù sương. Chỉ có điều, Xuân Diệu nuối tiếc thời gian, còn mình thì hoài niệm không gian.
      Nhớ trước chuyến đi, một anh bạn biết mình sắp lên phố núi, huỵch toẹt điều anh nghĩ: “Bây giờ mình không khoái Đà Lạt mấy. Đà Lạt bây giờ toàn nhà hộp. Không gian thơ mộng đã bị loang lỗ nhiều quá!”. Lúc ấy, mình chỉ cười: lại một kẻ hoài niệm không gian. Giờ đây nghĩ lại càng thấy nỗi buồn không gian của anh bạn thật có lí. Đà Lạt thời kinh tế thị trường đổi thay nhiều. Nàng thơ ngày xưa e ấp bây giờ phô phang, ngẩng mặt kênh kiệu lắm. Mong đó chỉ là hiện tượng nhất thời. Anh bạn mình có hờn dỗi không gian cũng chỉ là bận lòng giây phút mà thôi.
      Riêng với mình, hoài niệm không gian Đà Lạt cứ bảng lảng đi về trong tâm trí. Hôm nay ngồi viết bài này, cái không gian làm vỡ ra nỗi tiếc nhớ trong mình vẫn chưa tan như khói sương vào ngọ. Những ngày ở thành phố ngàn hoa, mình sống trong cảm giác không gian trống vắng sương mù. Mình cứ nao nao tìm một chút mù sương. Ban ngày trời vẫn nắng, cái lạnh mơ hồ phảng phất. Buổi sáng và hoàng hôn lạnh hơn, nhưng không đến nỗi co ro. Lạnh nhưng chẳng có sương mù. Đi giữa phố núi mà ông Yersin đã khám phá cách đây 120 năm, lòng mình dậy lên câu hát: Phố núi cao phố núi đầy sương/ Phố núi cây xanh trời thấp thật gần/ Anh khách lạ đi lên đi xuống… (Còn chút gì để nhớ, thơ Vũ Hữu Định, Phạm Duy phổ nhạc). Để rồi, giật mình khi nghe tiếng còi xe, lúc ấy mới nhận ra rằng, mình đang mơ theo câu hát, mơ một chút sương mù lãng đãng, một chút sương mờ hư ảo, một chút sương mơ, đúng hơn thèm một chút sương thơ.

     Không tìm thấy sương giữa ngày, mình đi tìm sương trong khoảnh khắc tinh mơ. Thế là 5 giờ hơn mình tản bộ theo đường lên này với đường xuống nọ, loanh quanh vẫn không thấy gì. Ngược lên trường THPT Bùi Thị Xuân với khấp khởi hi vọng. Nếu không có sương mờ thì cũng gặp những nàng tuổi nhỏ Đà Lạt áo trắng, để được “nhìn không ra” mà nghĩ đến bóng dáng huyền hồ tơ liễu rủ trước cổng trường. Nhưng nào thấy nữ sinh nào “ôm nghiêng tập vở” bước khẽ để tà áo dài trắng đùa vui với gió trên nền vàng tươi của hoa dã quỳ bên đường. Chỉ thấy những chiếc xe đạp điện leo lên dốc mang theo dáng người lum khum trên mình nó! Mà lạ thật. Chả thấy dã quỳ đâu. Trên những con đường mình qua, hôm qua chẳng thấy, hôm nay cũng không. Bây giờ là mùa đông sao dã quỳ không xuống phố! Đành đứng khoanh tay mà nhớ đến “Thu rừng”:

      Bỗng dưng buồn bã không gian
      Mây bay lũng thấp giăng màn âm u
      Nai cao gót lẫn sương mù
      Xuống rừng nẻo thuộc nhìn thu mới về.
                                    (Huy Cận)  
    
        Buồn bã không gian nên lui về khách sạn, ngồi trong phòng nghe khúc “Ai lên xứ hoa đào” của Hoàng Nguyên. Ai lên xứ hoa đào đừng quên bước lần theo đường hoa/ Hoa bay đến muôn người ngại ngần, rồi hoa theo chân ai./ Đường trần nhìn hoa bướm rồi lòng trần mơ bướm hoa,/ Lâng lâng trong sương khói rồi bàng hoàng theo khói sương,/ Lạc dần vào quên lãng rồi đường hoa lặng bước trong lãng quên.
       Chao ôi, thèm được lâng lâng rồi bàng hoàng như nhạc sĩ quá. Nhưng sao khói sương hay sương khói lại “lạc dần vào quên lãng” giữa không gian Đà Lạt như thế.

       Buổi tối, cùng mọi người ra khu Hòa Bình uống cà phê, ngắm chợ đêm Đà Lạt. Ngồi ở cà phê Phố Hoa, mình bỗng nhớ một lần cùng đứa cháu đến đây. Bên cốc cà phê nóng, hai chú cháu lặng ngắm phố khuya. Ngồi trên cao, dựa lưng vào tường đá, cảm nghe sương lạnh hay cái lạnh hùa theo sương làm tê tái đôi tay và môi má. Đôi mắt thì xa xăm. Những cung đường nhạt nhòa đèn vàng, thưa thớt người,  thi thoảng có một chiếc xe thổ mộ ngang qua, gõ lọc cọc vào lòng đêm. Lúc ấy, cảm giác như lạc vào cổ tích, lòng gợn lên niềm bâng khuâng man mác.
       Đêm nay vẫn có ly cà phê bốc khói, vẫn ngất ngưởng nhìn phố đêm, nhưng thiếu vắng mù sương. Chợ đêm ken kín người, đèn sáng lóa. Tiếng nhạc như xé rách không gian. Chả là Đà Lạt đang kỉ niệm 120 năm ngày bác sĩ Yersin tìm ra thành phố này. Chả là người ta đang tổ chức Festival hoa. Chả là người ta đang bày ra hội chợ Quốc tế bên hồ Xuân Hương. Lòng mình rơi vào cảm giác trống trải. Tự dưng khao khát vầng trăng trong sương:

     Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ
     Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt
                      (Đà Lạt trăng mờ)

      Để như Hàn Mặc Tử được “đón từ xa một ý thơ”. Thế nhưng, thơ tan theo sương, nên lòng ngẩn ngơ theo không gian: cái hồn Đà Lạt đâu rồi!
 
      Hoàng Dục
      26-1-2014
      ________________


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét