Bài viết này do một người bạn gửi, không biết tác giả là ai. Đọc thấy rất ý nhị nên xin phép đăng lên đây. Nếu tác giả có đọc được, mong lượng thứ cho.
...Tôi lớn lên như bao chàng trai khác, vẫn hỷ nộ ái ố cuộc đời;
biết yêu, biết ghét, biết giận, nhưng chưa bao giờ tôi biết tha thứ cho
lỗi lầm của ai và… tôi nhìn cuộc đời, nhìn mọi người bằng lăng kính của
riêng mình ! Tôi có cái nhìn rất tinh tế nên tôi dễ nhận ra những điểm
không tốt của người đối diện mình và cũng chính vì thế khiến tôi không có bạn
nhiều.
Tôi quý mến tất cả,
nhưng tôi không tha thứ cho ai dù vô tình hay cố ý chơi không đẹp với mình, và
tôi sẽ tìm cách đối xử lại như chính họ đã làm với tôi... Có thể như thế mà tôi
trở thành người khó tánh nhất xóm.
Và một ngày… Mọi
suy nghĩ của tôi thay đổi hết khi một vị Sư về trú tại chùa.
Xóm tôi có một ngôi chùa nhỏ nằm chơi vơi giữa đồng. Ngôi chùa nền đất vách lá ngày ngày chỉ có một vị sư già trông coi. Ngoài việc làm đồng áng, trông coi mảnh vườn và sau những giờ học tôi rất thích đến ngôi chùa này. Giữa không gian yên tĩnh, tiếng chuông, tiếng mõ, hòa cùng tiếng tụng kinh của Sư âm vọng giữa không gian tĩnh mịch, khiến lòng tôi yên bình lắm.
Xóm tôi có một ngôi chùa nhỏ nằm chơi vơi giữa đồng. Ngôi chùa nền đất vách lá ngày ngày chỉ có một vị sư già trông coi. Ngoài việc làm đồng áng, trông coi mảnh vườn và sau những giờ học tôi rất thích đến ngôi chùa này. Giữa không gian yên tĩnh, tiếng chuông, tiếng mõ, hòa cùng tiếng tụng kinh của Sư âm vọng giữa không gian tĩnh mịch, khiến lòng tôi yên bình lắm.
Một hôm có một vị sư
trẻ về trú tại chùa. Vị sư trẻ có một đôi mắt sáng, sáng đến nỗi bạn có thể soi
đường trong bóng đêm và thầy có một nụ cười rất hiền, nụ cười chứa đựng niềm
hạnh phúc vô biên. Tôi thích nói chuyện với thầy, vì ở Thầy tôi không tìm
thấy được điểm xấu nào. Như hiểu được mọi suy nghĩ trong đầu tôi, một hôm sau
buổi tan trường tôi không về nhà mà chạy thẳng vào chùa để được tụng kinh cùng
Thầy khi Thầy cúng chiều. Tôi yên lặng lắng nghe từng lời Thầy tụng vì thầy có
một giọng tụng rất hay như cuốn hút lòng người vào từng lời kinh, lời chú
nguyện của thầy khi thầy cúng thí thực. Sau thời kinh, khi mà thầy đã yên
vị tọa cụ, Thầy nắm tay tôi dẫn ra sau vườn ngồi vào chiếc bàn gỗ. Thầy rót cho
tôi một tách trà nhạt, rồi Thầy hỏi tôi:
- Con có nhiều bạn
không, sao trẻ em trong xóm thì nhiều mà chỉ mình con vào chùa, mấy em đó đâu
sao không đi cùng con?
- Dạ không, con
không có bạn nhiều vì họ ai cũng xấu !
- Sao con nghĩ vậy ?
Thầy hỏi với vẻ ngạc nhiên
- Vì họ chửi thề, họ
hổn hào, họ lười học, họ lười suy nghĩ. Thầy xoa đầu tôi cười
rồi nói:
- Để Thầy chỉ cho
con điều này .
Rồi Thầy lấy ra một
tờ giấy trắng, giấy trắng học trò. Thầy dùng bút lông nhỏ lên tờ giấy một chấm
đen thật đen; Thầy giơ tờ giấy lên và hỏi:
- Con có thấy gì
không?
Tôi nhanh miệng đáp
mà không cần suy nghĩ:
- Dạ bạch Thầy một
chấm đen ạ.
Thầy cười hỏi lại:
Con nhìn rõ chưa nè?
Dạ con nhìn thật rõ
rồi, bạch Thầy - Tôi khẳng định lại
Thầy cười tươi, nụ
cười hiền hòa như chứa đựng cả tam thiên niềm an lạc vô biên:
- Sao con
chỉ nhìn thấy chấm đen nhỏ trên tờ giấy trắng mà không nhìn thấy tờ giấy lớn
trắng tinh thầy đang cầm?
Tôi lặng im không
nói được lời nào. Thầy tiếp: Con người cũng vậy, không ai là hoàn thiện, cho
nên Đức Phật mới thị hiện cõi đời này để giúp chúng sanh hoàn thiện tâm mình,
giúp chúng sanh thánh thiện hơn, đạt được phật tánh (ngộ nhập Phật tri kiến) vì
thể tánh chúng sanh và Phật không khác, chúng sanh cũng sẽ là những vị Phật của
tương lai (ta là Phật đã thành, chúng sanh là Phật sẽ thành). Nếu con chỉ chầm
chầm nhìn vào cái xấu của họ, con sẽ bỏ lỡ nhiều điểm tốt của họ, cũng như con
chỉ nhìn thấy chấm đen trên tờ giấy trắng mà không nhìn thấy được tờ giấy trắng
có chứa chấm đen nhỏ! Nếu con nhìn thấy điểm tốt của họ, con sẽ thấy ai
cũng đáng yêu, ai cũng đáng kính cả, đó là tâm Phật trong mỗi con người luôn
hiện hữu.
Niềm an lạc, sự yêu
mến không phải người khác ban phát cho con mà chính con phải tạo ra nó...
_/\_ :-)
Trả lờiXóa