Lăng Gia Long, Huế |
Đắn đo. Cứ dịch. Có muốn hơn kém ai đâu mà lo. Chữ danh ràng buộc đã xếp vào một góc phôi pha của quá khứ rồi. Chỉ còn cái nghiệp hý hoáy văn chương là không thể trả xong. Mình nào phải cô Kiều của cụ Nguyễn Du mà con tạo lần đân buộc nghiệp và giải nghiệp, cứ “gỡ ra rồi lại buộc vào như chơi”. Cuối cùng nhờ vào nước sông Tiền Đường, nhờ vải Giác Duyên mới vứt bỏ nghiệt oan. Mình tự trói mình vào văn chương thì tự tay cởi ra. Nhưng sao lại phải cởi. Văn chương đâu làm hại gì mình. Văn chương là phương thuốc muôn đời bồi bổ tinh thần, bồi đắp những chỗ khuyết thiếu của tâm hồn, trí nghĩ của mình. Văn chương là ngọn đuốc vô hình soi tỏ con đường đi sáng láng tinh thần nhân nghĩa giữa cõi nhân gian, con đường làm người. Nghĩ vậy nên lạm dịch thơ bài thơ thần.
Lao tâm khổ tứ rồi cũng kết quả. Cố gắng bảo đảm thi luật của nguyên tác. Nguyên tác là bài tuyệt cú, luật trắc vần bằng thì cố cho được như vậy. Xin được chép ra đây bản dịch thơ.
BÀI THƠ THẦN
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư.
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm,
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.
Dịch thơ:
Nam đế ở cùng sông núi Nam,
Sách trời ranh giới vạch đàng hoàng.
Cớ sao giặc dữ sang xâm chiếm,
Lập tức bọn bây bị đánh tan.
Hoàng Dục dịch
Như
ai đó, dịch xong là thở phào. Nhưng với mình sao không được thế. Rà soát lại
bản dịch, tự nhiên lòng thấy buồn buồn. Thấy trong câu thơ loáng thoáng một
hình hài Việt
Thấy nay mà trân trọng xưa. Cha ông thuở trước dứt khoát, rõ ràng và quyết liệt bảo vệ chủ quyền đất nước. Tổ tiên ý thức rõ, để một tấc đất rơi vào tay kẻ khác là tội đồ của dân tộc. Còn chúng ta thì sao? Một câu hỏi còn lửng lơ!
Đà Nẵng, 08-09-2020
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét