Chùa Khải Đoan, BMT |
玄光禪師
Huyền Quang thiền sư
Đây là bài thơ vịnh hoa cúc thứ tư của sư Huyền Quang. Hai câu đầu là bức trạnh hoa cúc nở trong vẻ ảo mờ của sương móc, trong cái dịu mát của tiết thu. Gặp đêm trăng thanh, trời quang đãng, nhà thơ ngắm hoa mà nghe tâm hồn lâng lâng và thanh thản đến lạ kỳ. Hai câu cuối, nhà thơ chợt nghĩ đến một số người sống hời hợt, không biết nâng niu cái đẹp. Họ chẳng hiểu rõ sự kỳ diệu của hoa cúc nên cứ bẻ hoa cài lên đầy đầu. Chính họ tự hủy hoại sự thích thản, sự bình an của tâm hồn mình mà không biết. Đáng trách thay!
Nguyên
tác:
菊花其四
年年和露向秋開,
月淡風光愜寸懷。
堪笑不明花妙處,
滿頭隨到插歸來。
Phiên âm:
CÚC HOA KỲ TỨ
Niên niên hoà lộ hướng thu
khai,
Nguyệt đạm phong quang thiếp thốn
hoài.
Kham tiếu bất minh hoa diệu
xứ,
Mãn đầu tuỳ đáo sáp quy
lai.
Dịch nghĩa:
HOA CÚC KỲ 4
Hàng năm hoa nở vào thu cùng với sương móc.
Trăng thanh trời quang đãng, thỏa thích tấc lòng ,
Ðáng cười ai không rõ sự huyền diệu của hoa,
Bất cứ tới đâu (thấy hoa) cắm đầy đầu mang về.
Dịch thơ:
HOA CÚC KỲ 4
Cùng sương hoa nở mỗi mùa thu,
Trăng đẹp trời quang thỏa thích chưa
Huyền diệu của hoa sao chẳng biết,
Cài đầu nỡ bẻ đóa vàng thơ.
Hoàng Dục dịch
Đà Nẵng, 1-2021
______________
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét