CHU TRUNG
玄光禪師
Huyền Quang thiền sư
Một buổi chiều muộn, bóng tối mịt mù vây bủa. Triều đang dâng nước khắp bốn bề. Bầu trời và dòng sông không còn lằn ranh nữa. Tất cả hài hòa. Trên nền cảnh ấy, một cánh chim âu trắng bay lẻ loi. Giữa dòng sông, một khách hải hổ đang chèo chiếc thuyền con ngang qua bờ lau lách gió xào xạc. Cảnh tịch mịch tưởng chừng buồn thê thiết. Nhưng không. Cái tịch mịch trong thơ là sự tĩnh lặng của cõi thiền. Chiếc thuyền lặng lẽ trôi. Cánh chim lặng lẽ bay. Trời nước cũng lặng lẽ nối liền. Tất cả tự nhiên như sự sống an nhiên chảy trôi vậy.
Đọc bài thơ tự dưng nghe vẳng bên tại câu thơ của Trạng Trình
Nguyễn Bỉnh Khiêm:
Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ,
Người khôn người đến chốn lao xao.
(Cảnh nhàn)
Nguyên tác:
舟中
一葉扁舟湖海客,
撐出葦行風搣搣。
微茫四顧晚潮生,
江水連天一鷗白。
Phiên âm:
CHU TRUNG
Nhất diệp
biển chu hồ hải khách,
Xanh xuất
vi hành phong thích thích.
Vi mang tứ
cố vãn triều sinh,
Giang thủy
liên thiên nhất âu bạch
Dịch nghĩa:
TRONG THUYỀN
Một lá thuyền con, một khách hải hồ,
Chèo khỏi rặng lau, tiếng gió xào xạc.
Bốn bề mịt mù, con nước buổi chiều đương lên,
Một chim âu trắng giữa khoảng nước trời liền nhau.
Dịch thơ:
TRONG THUYỀN
Một lá
thuyền con khách hải hồ,
Chèo qua
lau lách gió vi vu.
Chiều thẳm
bốn bề triều đang dậy,
Trời nước
nối liền cánh hải âu.
Hoàng Dục dịch
Đà Nẵng, 1-2021
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét