Thứ Hai, 10 tháng 5, 2021

671. TẢO THU

 TẢO THU

玄光禪師
Huyền Quang thiền sư

Một sớm thu. Cảnh mát mẻ. Tạo vật như chan hòa với nhau. Tạo vật hoạt đông như đời sống vốn có của nó, sống tự nhiên, hồn nhiên như bản tánh của vũ trụ. Cảnh chân thật và có hồn, không hề có dấu vết của sự giả tạo, sự phô trương. Bài thơ là một bức tranh sớm thu đẹp và có hồn. Vì vậy, cảnh có sức gọi mời hồn thơ. Con người đắm chìm vào cảnh mà quên bẵng trong nhà hương vừa tắt. Mà có cần gì thắp thêm hương. Sớm thu tự thân đã là hương. Cứ để cho hương màu tự nhiên lan tỏa. Con người chỉ có một việc duy nhất nhưng cần thiết nhất: tôn trọng sự sống của tự nhiên và cùng chung sống hòa bình với chúng.

Người thiền nên thơ cũng bén màu thiền là vậy chăng?

Nguyên tác:

早秋
夜氣分涼入畫屏,

蕭蕭庭樹報秋聲。 
竹堂忘適香初燼, 
一一叢枝網月明。 
Phiên âm:

TẢO THU

Dạ khí phân lương nhập họa bình,

Tiêu tiêu đình thụ báo thu thanh.

Trúc đường vong thích hương sơ tẫn,

Nhất nhất tùng chi võng nguyệt minh.                    

Dịch nghĩa:

SỚM THU

Khí đêm chia hơi mát vào bức rèm vẽ,

Cây trước sân xào xạc báo tiếng thu.

Dưới mái tranh quên bẵng hương vừa tắt,

Mấy khóm cây cành giăng lưới vầng trăng sáng.

Dịch thơ:

SỚM THU

Hơi mát thấm lan bức họa rèm,

Cây xào xạc lá tiếng thu êm.

Nhà tranh quên bẵng hương vừa tắt,

Giăng lưới vầng trăng cây lặng yên.

                        Hoàng Dục dịch

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét