Một anh bạn giới thiệu bài viết "Quất Lâm kí sự". Đọc mà ngậm ngù,i mà muốn cười nhạt với những câu thơ của Tố Hữu : "...Răng
không cô gái trên sông - Ngày mai cô sẽ từ trong ra ngoài - thơm như
hương nhụy hoa lài - Sạch như nước suối ban mai giữa rừng - Ngày mai gió
mới ngàn phương - Sẽ đưa cô tới một vườn đầy xuân - Ngày mai trong nắng
trắng ngần - Cô thôi sống
kiếp đày thân giang hồ - Ngày mai bao lớp đời
dơ - Sẽ tan như đám mây mờ đêm nay - Cô ơi tháng rộng ngày dài - Mở
lòng ra đón ngày mai huy hoàng..."
(Tiếng hát sông Hương). Đọc xong buồn cho "Người con gái Việt Nam da
vàng". Đọc xong cảm giác theo lời thơ Vũ Hoàng Chương mà u trầm : "... Ðời kiêu bạc không dung hồn giản dị -Thuyền ơi thuyền xin ghé bến hoang sơ." (Phương xa). Đọc xong thấy "khóc hổ ngươi" mà "cười ra nước mắt" nên đưa lên đây.
QUẤT LÂM KÍ SƯ.
Được
ngày chủ nhật rảnh rồi, tôi ngồi lê la trên mạng, đọc hết mấy tờ báo lá
cải xem có tin tức gì hay ho không. Vô tình tìm thấy một bài viết về
bãi biển Quất Lâm ở Nam Định, cái gì mà “bãi biển làm hư quý ông”. Tự
nhiên bật cười, muốn viết một bài review về cái nơi vẫn được mệnh danh
là “thiên đường tình dục giá rẻ” này.
Cùng
xin nói rõ luôn, để những ai chưa biết khỏi thắc mắc J Tôi tên Phương
Linh, là con gái 100%, không phải lesbian, càng không phải bi sexual. Có
điều, từ hồi cấp 3, tôi đã tham gia vào một tổ chức phi chính phủ,
chuyên về tuyên truyền phòng chống HIV/AIDS. Thế nên suốt mấy năm nay,
tôi đã theo các anh chị trong đội đi phát bao cao su và tài liệu chống
AIDS cho vô số bạn cave, cốc ve. Từ Sapa, Hòa Bình, Đồ Sơn, Sầm Sơn,
Quất Lâm, nói chung nơi nào cũng từng đặt chân đến. Nhưng chỉ riêng Quất
Lâm là để lại trong tôi nhiều ấn tượng khó phai.
Ấn
tượng đầu tiên đối với Quất Lâm, là nơi đây, đúng thật chỉ phù hợp để
các bạn zai đi … quất gái! Mang tiếng là khu du lịch, là bãi tắm, nhưng
đa số các tháng trong năm, biển thì siêu bẩn và siêu đục . Bãi cát cũng
xấu nốt ngắn một mẩu, đồ hải sản càng không có gì đặc biệt . Vậy mà
xuân hạ thu đông, mùa nào cũng đông khách. Có lẽ chẳng ai dở hơi vượt
qua chặng đường vừa dài, vừa khó đi để đến cái nơi khỉ ho cò gáy này tắm
biển cả.
Ấn
tượng thứ hai, chính là các chủ chứa, như người ta vẫn gọi là các Tú
Ông, Tú Bà. Họ khác hẳn với tưởng tượng của tôi, và có lẽ là khác tất cả
chủ chứa ở những nơi khác. Đa số hiền và lành. Giống như những người
tiểu thương ở chợ, hoặc người bán nước chè trên phố. Họ quan niệm cái
“nghề” của mình giống như cung cấp dịch vụ thông thường cho du khách y
như cho thuê ghế, hay bán quán ăn vậy!
Nhiều
nhà,vợ chồng con cái và cả gái đều ở chung. Các “Tú Bà” ở đây thừa hiểu
rằng chồng mình thi thoảng vẫn tòm tem với một em cave nào đó, đặc biệt
là các cô gái mới vào nghề. Nhưng họ mặc kệ, vì cave vẫn chỉ là cave,
chẳng ông nào ở đây dở hơi đi bỏ vợ theo gái làng chơi cả.
Tôi
chỉ băn khoăn thì thấy họ vô tư để các con mình sống cùng các cô cave.
Những cô bé, cậu bé ấy, mới vài tuổi đầu mà đã thường xuyên chứng kiến
các chị đi khách, cợt nhả và khoe hàng mỗi ngày. Không biết chúng sẽ lớn
lên thế nào?
Gác chuyện đó lại, nói đến ấn tượng thứ ba. Là chuyện gái.
Hồi
chúng tôi đến đây, Quất Lâm có chừng gần trăm nhà nghỉ, chia làm hai
dãy chẵn lẻ. Nhà nào cũng giống nhà nào, bố trí phòng ốc và nội thất đều
na ná nhau, nói chung chỉ nhằm mục đích duy nhất là làm nơi để cave và
khách làng chơi hành sự. Mỗi nhà nuôi trung bình khoảng bốn cô, tức là
tổng cộng ở đây có khoảng 400 cô gái làm nghề “dịch vụ sung sướng”. Và
thay đổi liên tục.
(Ảnh này lấy trên mạng)
Gái ở đây giá rẻ, có lẽ là rẻ nhất miền Bắc, thường chỉ xấp xỉ 2/3 ở Đồ Sơn.
“Thể
loại” thì cũng khá phong phú. Có cô mình dây mỏng manh. Có cô ba vòng
uốn éo như đồi cao vực sâu. Có cô chân ngắn, có cô chân dài. Có cô đậm
đà, phốp pháp như con tịnh. Có cả mấy cô bé loắt choắt trông như học
sinh cấp 2. Có nhiều cô nhan sắc khá mặn mà, tất nhiên không thể so với
mấy cô người mẫu gì đó có giá tới cả ngàn rưỡi đô, nhưng chắc là hơn đứt
mấy cô 7 lít đến 1 củ ở Hà Nội. Song cũng có cô xấu , thậm chí nhiều cô
xấu điên đảo, lại còn hôi rình nữa K
Trong
mấy ngày ở lại Quất Lâm, chúng tôi đã làm quen, bắt chuyện, tâm sự
nhiều với những cô gái nơi đây. Lí do đưa đẩy họ đến với nghề này thì
rất nhiều: Gia đình khó khăn, cần tiền, đi làm gái. Thi trượt, không
nghề nghiệp, không kiến thức, muốn kiếm vốn làm ăn, đi làm gái. Hận
tình, đi làm gái. Nghe lời bạn bè rủ rê, đi làm gái.
Nhưng
tất cả đều có một điểm chung là tự do, tự nguyện. Họ chấp nhận công
việc này, đồng ý sống với quy luật : thức dậy lúc 9 giờ sáng, bán dâm
đến 1 giờ đêm. Làm bao nhiêu tính tiền bấy nhiêu, không có ép buộc, đánh
đập. Thậm chí còn tranh nhau, ganh đua nhau đi khách. Muốn nghỉ thì bảo
với chủ chứa, nghỉ vài ngày thậm chí nghỉ luôn cũng được! Một cô còn
bảo tôi, chẳng qua các cô thích than nghèo kể khổ với khách làng chơi để
họ mủi lòng thôi.
Có
thể bạn sẽ nghi ngờ,nhưng thực tế là hôm đoàn chúng tôi về Hà Nội, lúc
lên xe còn thấy vài cô lên cùng, họ bảo rằng làm vất vả, đợt này vắng
khách tranh thủ về nhà và đi chơi mấy hôm!
(ảnh này cũng mượn từ Google)
Các
cô được chủ cho mượn xe để … đi lại cho nhanh. Ban đầu là xe đạp, sau
rồi xe máy. Có mấy cô bé xinh xinh xì tin còn được đưa hẳn Nouvo LX
hoặc AirBlade để phóng cho đã. Cơ mà, cũng có vài cô ngã, tím bầm cả tay
chân. Chủ bảo, vết bầm chưa tan đã thấy các cô đi làm trở lại!
Cũng
giống như ở Đồ Sơn, các chủ chứa ở đây liên kết với nhau rất chặt chẽ.
Vừa là để cảnh báo nhau, vừa là để share khách và share gái. Anh vào nhà
A nhưng vẫn có thể gọi gái nhà B, nhà C, D, E, F, G, H… Có quyền gọi và
đổi đến khi vùa ý mới thôi. Hoặc đơn giản, ngồi ở nhà nào đấy, vác ghế
ngồi vểnh râu ra đường, thấy cô nào dáng ngon ngon, mặt xinh xinh vừa ý
đi qua thì lôi tuột vào. Chúng tôi được chủ nhà khuyến cáo là đi trên
bãi tắm thì đi cùng nhau, khi có người lạ đến thì phải nói rõ mình không
phải là cave; nếu không sẽ bị sàm sỡ. Vì, chả mấy khi có khách nữ đến
chỗ này , đặc biệt là vào mùa đông và mùa xuân. Chỉ toàn các anh, các em
và các ông thôi!
Tiền
mỗi lần đi khách được chia làm 3 phần, một cho gái, một cho chủ nhà
(chủ phòng) và một cho chủ chứa gái. Ghi sổ, cuối tháng tất toán. Rất
fair và công bằng.
Tính
ra mỗi lần nằm ngửa nằm nghiêng trên giường, các cô được có 40-50 ngàn.
Nhưng bù lại, chỉ mất 25-30 phút. Thế nên các cô đều cố gắng “tăng năng
suất” hết mức có thể. Một ngày đi 20 khách là chuyện không hề hiếm.
Quất
Lâm đông nhất là vào những ngày nghỉ lễ, ngày cuối tuần. Thời điểm đó
học sinh, sinh viên, công nhân được nghỉ nên tấp nập kéo đến đây “xả
đạn”. Và cũng không hiếm những chiếc ô tô mới toanh, biển 29 30 đổ về
đây ăn “ghẹ 45 cân” giá rẻ!
Có
lẽ vì “làm việc cường độ cao” như thế, nên hầu hết các cô đều là gái
đến từ vùng cao. Gái thành thị , chủ nhất quyết không nhận, gái nông
thôn còn phải xem xét. Vì con gái vùng cao trẻ, khỏe, cơ bắp chắc, chứ
gái thành thị, theo như chính các cô cho biết, chỉ 2-3 tháng là “tã”
ngay. Còn họ, làm 2-3 năm vẫn … chạy tốt!
Tiếp
khách nhiều thế nên hầu như cô nào cũng phải dùng thuốc bôi trơn để hỗ
trợ. Và điểm đặc biệt là các cô rất… sợ chết! Có lẽ vì nhiều đoàn như
chúng tôi đã đến đây, nên tinh thần sử dụng bao cao su của các cô “sắt
đá” đến mức đáng ngạc nhiên. Chẳng cô nào chịu đi khách không bao, dù
khách có ép hoặc trả thêm tiền. Có điều họ chỉ chú ý dùng bao lúc quan
hệ chính thức thôi, còn oral sex thì vẫn vô tư. Tức là khách vẫn có thể
nhiễm một số bệnh như lậu, nấm, mào gà… như thường ^^!! Nhiều cô bị nấm,
ngồi nói chuyện với tôi thi thoảng lại gãi sồn sột. Có cô thì mùi bốc
lên phát ghê. Nhưng họ vẫn đi khách đều đều – những ông khách ngà ngà
say, những cậu choai choai mới lớn, hoặc đơn giản là vài người … bấn quá
không chịu được!
P/s 1: Đã viết thêm bài “chân dung vài cô gái ở Quất Lâm”. Xem tại đây: http://blog.tamtay.vn/entry/view/740639
P/s
2: Có nhiều người hỏi tôi sao lại viết bài này, khác gì vẽ đường cho
hươu chạy, blah blah… Chậc, vốn dĩ khi bài báo “ba bãi biển làm hư quý
ông” trà lan trên báo mạng thì người ta đã nườm nượp đổ về rồi.
Bản
thân tôi, là một tình nguyện viên tuyền truyền về sức khỏe tình dục,
tuy không hề khuyến khích chuyện mua dâm, nhưng cũng không coi nó là
chuyện ghê tởm, đáng khinh bỉ. Quan trọng là đừng rước bệnh vào người,
và đừng lây bệnh cho gia đinh, cho cộng đồng. Bài viết này của tôi, cũng
đơn thuần nhằm mục đích cung cấp thông tin chi tiết thôi.
Hơn
nữa, tôi nghĩ, với những người “bấn quá không chịu được” ở rên, thật
may là có dịch vụ mại dâm để họ giải tỏa. Nếu không, họ đi làm những
chuyện xấu xa tày đình khác, còn đáng sợ hơn.
Cũng
có người bảo tôi rằng điên, thần kinh, dở hơi, rằng con gái con đứa gì
mà viết lách kiểu thể, chẳng có tinh thần thương cảm chị em phụ nữ gì
cả. Tôi thì nghĩ, bất kì cái gì cũng có giá của nó, họ đã chọn và chấp
nhận trả giá, đấy là việc của họ. Trong số các cô gái đã và đang làm
cave, số người “yêu nghề” cao lắm, cái này tôi sẽ đề cập đến trong một
bài khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét