Ngó “người” rèn nhân cách, ngẫm
lại mình!
THÁNG TÁM 22, 2013
Ở nhiều nước châu Á, dạy lễ nghĩa cho trẻ rất
được chú trọng vì họ quan niệm trước khi dạy trẻ thành “tài”, hãy dạy trẻ có
“đức”…
Kim Anh- Bích Lan- Minh Hòa
Ngó “người” dạy đạo đức cho trẻ…
Chúng tôi có may mắn đã được đến Nhật Bản, được đi tham quan
nhiều nơi ở đất nước Mặt Trời mọc. Dù đã tìm hiểu trước khi đến đây, nhưng
chúng tôi cũng không khỏi ngỡ ngàng về vẻ đẹp thanh bình, trong lành của nước
bạn. Đường sá lúc nào cũng sạch sẽ, hiếm thấy nơi nào có rác trên đường. Mọi
người đi đường, lên xe buýt, tàu điện ngầm… đều theo trật tự, không bao giờ có
sự chen lấn, xô đẩy.
Trong lần đến tham quan một địa điểm du lịch nổi tiếng ở Nhật,
chúng tôi đang ngồi ngắm cảnh thì thấy một người mẹ trẻ đạp xe chở theo bé gái
chừng 5-6 tuổi. Họ dừng xe cách chỗ chúng tôi vài bước chân và cháu bé xuống
nhặt cái giấy kẹo mà khách du lịch nào đó đã vô ý ném xuống đất. Hai mẹ con
cháu dắt xe đến một thùng rác cách đó không xa, bỏ giấy kẹo vào đó rồi họ lên
xe đi tiếp.
Khi mới đặt chân đến Nhật Bản, chúng tôi đã rất ấn tượng với
hình ảnh đa số các em bé ở Nhật, thậm chí 2-3 tuổi đi học, đi chơi đều phải tự
đeo balo, cầm đồ của mình, đi lại tự tin, đĩnh đạc y như một người lớn thực
thụ.
Tôi đem sự ngạc nhiên đó kể lại cho một người bạn là bà Enomoto
Aeko được bà cho biết, đây là việc rất bình thường của trẻ con Nhật Bản. Từ bé
trẻ đã được giáo dục về sự chăm chỉ, cần cù và ý thức đối với mọi người xung
quanh, đối với môi trường. Và cứ thế, giờ đây những việc làm đó như là thói
quen của tất cả người Nhật.
Bà Enomoto cho biết, ngay từ bậc học mẫu giáo, trẻ con ở Nhật đã
được rèn luyện tính tự lập và học lễ nghĩa khá nhiều. Trẻ 2-3 tuổi đã được dạy
biết nói lời cảm ơn và mỉm cười thật nhiều. Với trẻ mẫu giáo và trẻ bậc Tiểu
học, các môn văn hóa như Toán, Văn và Tiếng Anh lại không phải là ưu tiên của
nhà trường và cha mẹ. Thay vào đó, họ dạy cho trẻ kỹ năng sống, sự trung thực,
tự tin và đặc biệt là các môn thể dục, sinh hoạt tập thể.
Mới đây, trong một dịp công tác ở Hàn Quốc, chúng tôi cũng khá
ấn tượng với những hình ảnh, hành động không hiếm gặp trên đường. Trong một lần
đến thăm Đài Phát thanh truyền hình quốc gia Hàn Quốc (KBS), chúng tôi bắt gặp
từng đoàn các bé mẫu giáo cũng xếp hàng đi vào đây để tham gia buổi trải nghiệm
thực tế, thử sức làm phát thanh viên và các vai trò khác ở Đài. Nhìn các bé say
mê, chăm chú thử sức với “vai diễn” thật đáng yêu. Hầu như bé nào cũng được thử
vai và sau mỗi lần như vậy, cả lớp lại cười vang thích thú…
Qua chị Jiny, phóng viên Đài KBS, chúng tôi được biết đây là
hoạt động thường xuyên của các trường mẫu giáo ở Hàn Quốc. Đài KBS cũng đã có
nhiều khu riêng dành riêng cho các em ngay trong Tòa nhà của Đài. Ngoài những
hoạt động này, trẻ con Hàn Quốc thường xuyên có những buổi thực tế như thế này.
Qua mỗi buổi học, các em đều cảm thấy thực sự thích thú và sảng khoái.
Trong một lần đi trên tàu điện, tôi ấn tượng với hình ảnh một
cháu bé 10 tuổi khi được mời ngồi xuống hàng ghế hàng dành cho người già, người
tàn tật vì còn nhiều ghế trống, nhưng cháu nhất quyết không ngồi, chỉ đơn giản
là không phải là ghế dành cho cháu.
Chị Bùi Hồng Thủy, Giáo sư có tiếng trong lĩnh vực công nghệ
sinh học, hiện đang nghiên cứu và giảng dạy tại Đại học Konkuc, Seoul, Hàn Quốc
cho biết, hồi con gái chị 5 tuổi, bà nội ở Việt Nam sang chơi. Trong một lần
dẫn cháu ra đường, thấy có nhiều hoa đẹp, bà định hái vài bông về cắm nhưng bé
nhất quyết ngăn lại. Bé giải thích đây là hoa của chung, để mọi người cùng được
ngắm và nó không phải là của mình nên không được hái. “Không chỉ riêng các con
tôi, mà trẻ con ở đây đều có ý thức vì từ rất bé, cháu đã được học rất kỹ trong
nhà trường. Hoặc ngay cả việc ra đường cứ thấy rác là cháu nhặt, chờ đến khi
thấy thùng rác thì bỏ vào”.
Chị Thủy nhớ lại, năm 2011, khi Nhật Bản bị động đất, chị thấy
con gái mỗi khi đi học về cứ loay hoay làm việc đến tận khuya. Thì ra cháu thiết
kế rất nhiều hình lưu niệm bằng vải, ở trên có dòng chữ “wish Japan” rồi đem ra
ngoài đường bán lấy tiền ủng hộ các bạn Nhật Bản. “Khi tôi hỏi cháu giải thích
là các bạn ở Nhật Bản gặp nạn, cháu phải làm điều gì đó cho các bạn. Còn vì sao
để dòng chữ “wish Japan” chứ không phải “for Japan”, con nói rằng người Nhật có
lòng tự tôn dân tộc rất cao, nên việc hỗ trợ họ cũng phải được trân trọng.
Những việc làm này xuất phát từ tấm lòng, bởi từ bé các cháu đã được học rất kỹ
trong nhà trường về sự chia sẻ với cộng đồng, tình yêu thương con người từ
chính những hành động cụ thể”.
Chị Thủy và nhiều người Việt sống ở Hàn Quốc đều có chung tâm
sự, họ rất hài lòng khi con của họ được sống trong một môi trường giáo dục như
ở Hàn. Trẻ con bước vào lớp 1 không phải chạy đua với điểm số, mà các cháu học
rất đơn giản, chỉ 3 môn bắt buộc là Âm nhạc, Thể dục và Giáo dục cộng đồng (gần
như môn đạo đức ở Việt Nam), còn các môn khác là không bắt buộc. Môn đạo đức
được chú trọng ngay từ bé vì Hàn Quốc là một dân tộc trọng lễ nghĩa, họ cho
rằng mọi kiến thức, tài năng cũng phải được bắt đầu từ cái gốc là “đạo đức”. Và
học Giáo dục cộng đồng để có lòng tự tôn dân tộc, để biết sống, làm việc có tập
thể, cộng đồng.
Ngẫm đến mình…
Không phải ngẫu nhiên, sự trăn trở về đạo đức học đường trong
thời gian vừa qua lại được nhiều người quan tâm như vậy. Chia sẻ tại một
Hội nghị mới đây, Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Doan cũng bày tỏ sự lo ngại này
và nhấn mạnh “việc đào tạo giáo dục đạo đức cho học sinh đang không được coi
trọng”.
Giáo sư Hoàng Xuân Sính, một trong những chuyên gia hàng đầu về
giáo dục cũng khá lo ngại về vấn đề đạo đức trong học đường hiện nay. Bà cho
rằng, trong 12 năm học từ tiểu học đến hết THPT, các trường chỉ làm được việc
trang bị kiến thức cho học sinh. Còn trang bị những đức tính con người hầu như
bị bỏ ngỏ.
Thực tế, đa số trẻ con Việt Nam hiện nay đang mất dần đi những
đức tính rất đơn giản nhưng lại rất quan trọng trong hình thành nhân cách con
người. Hiện tượng trẻ em nói tục, trong bữa ăn không mời bố mẹ, ông bà, ra
đường thấy người lớn không chào hỏi… là chuyện thường gặp.
Tại cổng các trường tiểu học vào giờ tan tầm, cũng sẽ không hiếm
gặp cảnh trẻ đổ xô ra mua đồ ăn vặt ở các quầy bán rong, ăn xong thì vô tư xả
rác ra đường. Thậm chí, bố mẹ mang đồ ăn đến đón con ở cổng, ăn uống xong cả
mẹ, cả con cứ thế vứt rác một cách tự nhiên, kể cả khi có thùng rác ở bên cạnh.
Ở ngoài đường, kể cả chở trẻ sau xe, nhưng nhiều bậc cha mẹ vẫn
không bỏ được thói quen phóng nhanh, vượt đèn đỏ. Còn trẻ ngồi sau xe, sau khi
ăn hết món quà vặt bố mẹ mua cho sau giờ tan học, vô tư vứt rác xuống
đường.
Mặc dù quy định cho trẻ đội mũ khi tham gia giao thông cũng được
ban hành đã lâu, nhưng trên đường trẻ được cha mẹ cho đội mũ bảo hiểm ít hơn
nhiều so với trẻ không đội.
Không phải trong trường trẻ không được học cách phải giữ gìn vệ
sinh, nhưng với những việc cha mẹ chúng đang làm, dần dần trẻ sẽ quên mất những
bài học đạo đức ở trường, và tự cho mình “quyền” được làm như vậy.
Nguy hiểm hơn là việc dạy trẻ con nói dối. Trong đợt ngành giáo
dục “cao điểm” ra quân cấm dạy thêm, học thêm, nhiều đứa trẻ được cô huấn luyện
cho nói dối một cách thuần thục. Anh Nguyễn Hữu N (Thanh Xuân, Hà Nội) kể rằng,
đứa con trai học lớp 1 của anh cứ thắc mắc vì sao con vẫn đi học thêm nhà cô,
nhưng cô dặn có ai hỏi thì nói là không học thêm. Và một lần, có bạn cùng lớp
đã bị cô phạt vì lỡ miệng nói rằng “Con đi học thêm nhà cô” khi được người khác
hỏi đến.
Vợ chồng bạn tôi có con gái năm nay học lớp 2 và trong mắt của
nhiều người lớn, bé vô cùng đáng yêu, luôn quan tâm đến mọi người. Nhưng so với
đa số các bạn cùng lứa, cô bé bị xem là “tồ” vì không biết nói dối, không biết
giành phần hơn cho mình, không biết cáu giận khi bạn giật bút chì, vẽ bẩn lên
áo…
Người bố thì cho rằng, đó là sự phát triển rất cần thiết đối với
một đứa trẻ, phải để bé sống trong trẻo đúng với lứa tuổi của mình. Anh đưa ra
lý lẽ của mình là không cần con giỏi, không cần con “ma mãnh” như nhiều đứa trẻ
cùng lứa bây giờ. Nhưng mẹ của bé thì khá lo lắng, vì như vậy con sẽ rất thiệt
thòi, không biết đấu tranh giành quyền lợi cho mình, nhiều khi là chính đáng.
Chuyện của vợ chồng bạn tôi cũng là lo lắng, băn khoăn của nhiều
phụ huynh, nhưng trong cuộc sống hiện tại, họ vẫn chưa tìm ra được lời giải
đáp, thế nào là tốt hơn cho con của mình.
Chính một cô giáo dạy Văn ở một trường điểm thuộc quận Đống Đa
(Hà Nội) tâm sự rằng, với cách dạy và học như hiện nay, cô rất lo sợ con của
mình sẽ phát triển “không bình thường”. “Trẻ con bây giờ đòi hỏi quá nhiều, chỉ
biết nghĩ đến bản thân. Vẫn biết giáo dục từ gia đình là quan trọng, nhưng với
những gì diễn ra ở trường, ở lớp, ngoài xã hội như hiện nay, khó để khẳng định
trẻ không bị “lây nhiễm”. Và cũng khó có thể bắt con sống khác với xu hướng
chung, khi mà không muốn nó trở thành kẻ lạc lõng, cô độc”./.
Theo VOV
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét