Chùa VẠN PHƯỚC, làng Kế Môn |
玄光禪師
Huyền Quang thiền sư
Bài thơ tái hiện cuộc sống giản dị, thanh bạch của bậc thiền giả. Con người sống thuận theo lẽ tự nhiên, tương giao với vũ trụ. Con người chăm lo tu tập. Vạn vật vận hành theo nhịp điệu của thời gian. Thế nhưng, con người và vạn vật không phải là hai thực thể riêng biệt. Con người với tạo vật giao hòa tưởng không có sự biện biệt giữa hữu hạn và vô cùng. Khi con người dỡ bỏ rào chắn của cái tôi, mở toang tâm hồn bằng trí Bát Nhã thì sẽ “Ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm” (Kinh Kim Cương). Lúc ấy, cái hữu hạn sẽ gặp cái vô cùng. Đó chính là thời khắc giác ngộ, đạt cảnh giới Phật.
Nguyên tác:
石室
半間石室和雲住,
一領毳衣經歲寒。
僧在禪床經在案,
爐殘榾柮日三竿。
Phiên âm:
THẠCH THẤT
Bán gian thạch thất hoà vân
trụ,
Nhất lĩnh xối y kinh tuế hàn.
Tăng tại thiền sàng kinh tại án,
Lô tàn cốt đột nhật tam can.
Dịch nghĩa:
NHÀ ĐÁ
Nửa gian nhà đá, ở lẫn cùng mây,
Một tấm áo lông, trải hết mùa đông rét buốt.
Sư ở trên giường thiền, kinh ở trên án,
Lò tàn, củi lụi, mặt trời lên đã ba cây sào.
Dịch thơ:
NHÀ ĐÁ
Nửa gian nhà đá lẫn vào mây
Đông lạnh áo thô khoác suốt ngày.
Sư ở giường thiền, kinh ở án,
Lò tàn
trời đã vượt tầng cây.
Hoàng Dục dịch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét