TRỊNH CÔNG SƠN, NGƯỜI BIẾT TÌM NIỀM VUI RIÊNG
Hôm nay, ngày 01-04-2021, kỷ niệm 20 năm ngày mất của nhạc sỹ, nhớ lời ca ngập tràn ánh sáng của niềm tin, ngập tràn tình yêu cuộc sống của ông. Với Trịnh, không có cuộc sống khổ ải, chỉ có con người không biết tự tìm niềm vui cho mình. Cũng vì thế mà cái nhìn trong nhạc Trịnh là cái nhìn bao dung và yêu sống. Nếu không có cái nhìn thấm đậm triết lý sống ấy thì làm sao có được: Đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng (…) Đừng tuyệt vọng, em ơi đừng tuyệt vọng/ Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh (Tôi ơi, đừng tuyệt vọng), Sống trong đời sống cần có một tấm lòng/ Để làm gì em biết không/ Để gió cuốn đi. (…) Hãy yêu ngày tới/ Dù quá mệt kiếp người. Còn cuộc đời ta cứ vui (Để gió cuốn đi), Đường nào dìu tôi đi đến cơn say/ Một lần nằm mơ tôi thấy tôi qua đời/ Dù thật lệ rơi lòng không buồn mấy/ Giật mình tỉnh ra ồ nắng lên rồi (Bên đời quạnh hiu), Tôi con chim thanh bình/ Mơ được sống hồn nhiên/ Như hoa trên đồng xanh/ Một sớm kia rất hồng (Như chim ưu phiền),…
Không chỉ trong âm
nhạc, ngay trong cả sinh hoạt đời thường, với hai con mắt, họ Trịnh để một con nhìn
những bể dâu, đen trắng của đời và dành con mắt còn lại nhìn bầu trời thoáng rộng
ngập tràn ánh dương, ánh sáng của sự sống và hạnh phúc. Hãy nghe họ Trịnh tâm
tình của Dao Ánh:
HoChiMinh City 14/8/1989
Dao Ánh ơi,
Lâu lắm mới viết lại tên của Ánh trên tờ thư,
Hôm gặp nhau ở Paris vội vã quá chưa nói được điều
gì về cuộc sống riêng tư của mỗi người. Anh về lại Việt Nam ốm mất ba ngày. Bây
giờ đã bình thường trở lại.
Bây giờ đang là mùa mưa ở Sài Gòn. Vẫn như xưa những
con đường những ngôi nhà quen thuộc.
Gặp Ánh ở Paris thấy Ánh buồn buồn, ít nói anh không
hiểu vì sao.
Đời sống có thể
làm cho người này không vui và người khác có thể hơi buồn buồn.
Anh tự dưng thấy
Ánh không vui lắm trong cuộc sống. Ở đây, anh tự tìm một cách sống riêng để
không bao giờ thấy cuộc đời là một sự khổ ải. Sống thì phải vui nếu không thì
hãy ngủ dài lâu.
Ánh ơi,
Anh không thấy Ánh thay đổi gì cả. Cứ như vậy mãi
mãi. Những kỷ niệm xưa đã nằm trong những bài hát của anh. Ánh thì chẳng giữ lại
gì cả. Thế mà cũng hay. Hãy để một người khác giữ còn mình thì lãng quên hoặc
nhớ trên một văn bản không bao giờ có thực.
Anh nhớ Ánh như những ngày xưa.
Có những hạnh phúc không bao giờ đến gần được. Bình
thường thôi. Anh sống một mình và cố tìm một niềm vui của riêng anh.
Thân yêu,
Trịnh Công Sơn
P/s: Hôm gặp Ánh ở Monge buồn muốn khóc.
(Trích Trịnh
Công Sơn, Thư gửi một người,
tr.337-338, NXB Trẻ, Sài Gòn, 2011)
Hoàng Dục
Đà Nẵng,
01-04-2021
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét