Thứ Bảy, 27 tháng 3, 2021

661. SƠN VŨ

Nhà thờ Tổ Kim hoàn tại làng Kế Môn

SƠN VŨ

玄光禪師

Huyền Quang thiền sư

Bài thơ như một bức họa một đêm thu chốn núi non. Có làn gió thu khẽ lay động bức rèm. Có tiếng dế rầu rĩ kêu suốt đêm. Đối lập với hoạt động của gió và tiếng dế là sự yên tĩnh. Căn nhà nằm im lìm dưới giàn dây leo xanh biếc. Thiền giả trong ngôi nhà kia, tâm đã tịnh. Bức tranh như vậy tưởng như có sự đối lập giữa tĩnh và động, giữa tạo vật với con người. Kỳ thực không có sự tương phản, đối ngịch nào ở đây cả. Sự sống của tạo vật và con người đang vận hành theo lẽ tự nhiên. Tất cả hài hòa, không bị chia tách bởi hình tướng. Thiền ngộ là vậy chăng?

Nguyên tác:

山宇
秋風午夜拂簷椏, 
山宇蕭然枕綠蘿。 
已矣成禪心一片,

 蛩聲唧唧為誰多。
Phiên âm:

SƠN VŨ

Thu phong ngọ dạ phất thiềm nha,    

Sơn vũ tiêu nhiên chẩm lục la.

Dĩ hỹ thành thiền tâm nhất phiến,

Cung thanh tức tức vị thuỳ đa.                 

Dịch nghĩa:

NHÀ TRONG NÚI

Đêm khuya gió thu sịch động bức rèm, 

Nhà núi đìu hiu gối vào lùm dây leo xanh biếc.

Thôi rồi, lòng ta đã hoàn toàn yên tĩnh, 

Tiếng dế vì ai vẫn rầu rĩ mãi.

Dịch thơ:

Gió thu  khuya khoắc khẽ lay rèm,

Xanh biếc dây leo nhà vắng im.

Một tấm lòng thiền nay đã tịnh,

Vì ai rầu rĩ dế than đêm.

                        Hoàng Dục dịch 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét