Trong
phút nghỉ giữa buổi, một cháu nhân viên nói với mình : Cháu
đọc blog của chú rồi. Chú có gửi đăng báo không ? Mình cười,
bảo : Chú không gửi đăng. Sao vậy chú ? Cháu thấy nhiều người
viết để đăng báo, họ kiếm cũng khá nhiều tiền nhuận bút.
Mình lại cười: Mỗi người một quan niệm, một sở thích, một
mục đích, một… khác nhau. Chú chỉ viết để chơi thôi. Vui buồn
trong đời, chú đem văn ra mà đựng mà đong mà giải sầu. Cháu
không thấy Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu đã phân loại văn chương trong
“Hầu trời” à.
Đọc hết văn vần lại văn xuôi
Hết văn thuyết lý lại văn chơi
Hết văn thuyết lý lại văn chơi
Sau khi mình đọc xong hai câu thơ, cháu nhân viên ấy nhìn mình
cười – một nụ cười rất trẻ và thân thiện đến lạ. Và… tự
nhiên mình cảm thấy :
Giữa đời ta em nở nụ cười
Hồn nhiên ta tưởng thuở hai mươi
Đi về với mộng chiều nghiêng nắng
Thả xuống bên trời một tiếng yêu.
Hồn nhiên ta tưởng thuở hai mươi
Đi về với mộng chiều nghiêng nắng
Thả xuống bên trời một tiếng yêu.
26-5-2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét