Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

257. ĐƯỢC BẠN TẶNG THƠ

     Buổi sáng 16-3-2012, đang ở làm việc, bỗng điện thoại reo. A, CT gọi : Trần Huyền Thoại có tặng bạn một bài thơ, định ngày họp liên lớp sẽ đưa cho bạn. Rứa hả, ngày đó mình cũng bận chắc đến trễ…Mình cũng bận đám cưới con Khoa, nên đến một chút rồi đi, CT nói. Vậy chiều nay 17 giờ mình lên chỗ bạn lấy cũng được. OK, chào.
      Đúng hẹn, đến chỗ CT, bạn ấy chưa đến, ngồi nói chuyện với phu nhân của bạn một lát về cái loạn đạo lí của đời nay mà báo đã đăng thì bạn đến. CT bảo Thoại lên phi trường, nhưng quên gởi bài thơ lại nên gọi mình lên lấy. Nghe CT kể, mình rất xúc động, vội đón bài thơ Thoại tặng.
      Người ta bảo, tác phẩm văn học là thông điệp thẩm mĩ tác giả gởi cho đời, đọc thơ là nghe trộm tiếng lòng tác giả, thơ là nhịp cầu tri âm giữa người làm thơ và người đọc thơ,… mình thấy đúng cả. Và nghĩ, Thoại về nhưng chưa được gặp để hàn huyên tâm sự, nay bạn lại đi, mình cảm giác trống trãi quá. May sao bạn lại tặng mình thơ. Một cảm giác hạnh phúc đang lan tỏa ngọt ngào trong tâm hồn mình.  Bạn vẫn dành cho mình một tình thơ thật đẹp, một nhịp cầu tri âm thơ ca như thuở nào.
      Vì thế, về nhà vội vàng lên vi tính, đăng lên blog để trân trọng lưu dấu tấm chân tình của Trần Huyền Thoại. Trước mắt là thế đã, còn cảm xúc của mình về bài thơ thì sẽ đăng sau. 

                                  HOA VƯỜN CŨ

            Trở về đây tôi buồn nghêu ngao hát,
            Hiên nhà buồn hoa chớm những tàn phai…
            Đời nhau hôm nao chia những dặm dài
            Nên gặp lại trao mắt cùng xa lạ.
      
                   Trở về đây - nhớ vườn xưa xanh lá
                   Người chợt quên từ dạo mướt trăng mơ
                   Còn nhớ nhau không một phút tình cờ
                   Đôi mắt tối trôi xa rồi chốn ngụ

            Trong ta vườn khuya cành  lan héo rủ
            Chợt hồn đau cúi xuống với thinh không
            Quanh đây vẫn hương xưa tình vẫn vô cùng
            Đêm đứng lặng - mắt nhạt nhòa mưa xuống

                   Trên môi khô vườn đêm mộng tưởng
                  Em đứng nhìn có chia sớt nỗi đau
                  Khi áo mây bạc trong suốt nhiệm mầu
                  Tôi gọi nhỏ theo mắt nhìn ái ngại

             Và tóc xanh theo một thời con gái
             Màu áo lan vàng một thuở tìm nhau
             Một nơi xa - một chốn cũ gợi sầu
             Tôi chưa nói - chút tình non nín lặng

                   Trở về đây chiều bên trời - hiên vắng
                  Mắt đêm sâu - tìm một thoáng mưa  ngâu
                  Tôi sẽ đi trời phố cũ  - chìm sâu…
                  Em ở lại xin một trời phúc hạnh

                 Trần Huyền Thoại
                 Tặng Dục

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét