Thứ Năm, 24 tháng 5, 2012

294. SÂN CHƠI HƯ - ẢO

1. Tôi không phải là kẻ lông bông mà chỉ là người đi tìm “lạc thú tinh thần” giữa cuộc đời mưa nắng. Tôi cũng không phải là người theo chủ nghĩa hưởng lạc, quyết “chơi cho lăn lóc đá cho mê mẩn đời". Và tôi cũng không hề theo trường phái Duy khoái lạc Cyrenaic của triết gia Hi Lạp Aristippus, trường phái này chủ trương lạc thú là điều tốt nhất và đau đớn là điều ít nhất.
Tôi cũng chẳng như “Con lừa của Buridan” trong ngụ ngôn của triết gia người Pháp đề xuất thuyết Tất định : điều gì tốt được mong muốn hơn phải là điều tốt hơn, đứng giữa hai bó cỏ ngon, có sức hấp dẫn gọi mời như nhau mà đành chết đói vì không rõ mình thích bó cỏ nào hơn.  Tôi chỉ là một con người bình thường, cũng đủ thất tình lục dục như những ai được gọi là con người. Nhưng tôi lại là người lắm lúc rơi cảm giác bất lực trước cái mà tôi “sở kiến”, “mục thị”. Mà thói đời không nói được thành lời, nói to lên, nói với ai đó, người ta sẽ hành động như anh thợ hớt tóc của vua Mi-đát có lỗ tai lừa. Tôi cũng vậy. Chỉ có điều tôi không đào lỗ để nói vào đó mà chọn “Sân chơi ảo” để gửi gắm tâm tình. 
2. Blog. Yahoo. Com là một sân chơi ảo mà tôi chọn. Qua sân chơi ảo này tôi đã ghi lại tất cả những gì rất thật của tâm tình mình. Bởi với tôi đó không chỉ là câu chữ mà tấm lòng chân thật của người viết. Đặc điểm và tính chất của blog là vậy. Tôi đã gắn bó với trang viết ảo những tình thật này cũng đã hơn năm. Trong quá trình sống cùng, tôi đã chứng kiến những lúc trái gió trở trời của trang yahoo. Những lúc như thế, tôi như thể kẻ tương tư : “Quái lạ làm sao cứ nhớ nhau”. Và rồi khi Yahoo khỏe lại, niềm vui được viết lại về với tôi. Được viết là một hạnh phúc. Viết chẳng đem đến sự giàu có về của nả gì nhưng lại là sự phong phú về tâm hồn. Làm sao ai có thể dửng dưng được. Tôi cũng thế. Nhiều khi bận bịu quá, công việc của một ngày choáng hết thời gian, không viết được, tôi cảm giác như thiếu thốn một điều gì, hoặc giả như vừa làm một việc gì không phải. 
3. Vậy mà… dễ chừng gần hai tuần nay, Yahoo có vẻ bất an. Đăng bài thật hóa ra ảo. Sân chơi ảo hóa thành hư. Buồn đành để “bâng khuâng giấy trắng chưa hề mực đen”.  Rồi lại viết, lại đăng được… rồi lại viết… đăng lên… rồi bị xóa… Tâm lí tôi cũng từ đó mà mưa nắng thất thường qua nhưng đoạn thơ còm cho bạn và cho mình sau :  

Ngày 2 tháng 5:

Chắc phải "ghi nhanh" như bạn mới không bị Du ha xóa! Mình cứ thủng thăng ghi nên nó xóa bỏ hoài. Mình đánh vật với nó mà cũng không thắng nổi. Đành than:

Trời hỡi làm sao cho khỏi xóa
Da hu có đó không đăng được
Bài vở mốc meo đem phơi nắng
Phơi rồi ngâm giấm biết mần răng?
Hu.. hu....


Ngày 6 tháng 5:

Mình cũng đăng thử
Da hu ư hử
chẳng chịu đăng cho
Hết ngáp lại ho
Buồn anh da hu...


 Ngày 7 tháng 5:

Lại đăng được rồi nè
Của mình vẫn im re
Bực không thèm viết nữa
Nhìn trời cười be be...


 Ngày 7 tháng 5 :

Mình vừa đăng được bài
Các bài ẩn hiện rồi
Da hu chắc hết ốm
Lại quang rồi sân chơi.


 Ngày 8 tháng 5 :

Bây giờ bờ lốc đã lành
không còn ngơ ngẩn lộn vành đảo điên
Kể ra thì cũng chữ duyên
Khi vui có mặt khi phiền bên nhau
Trăm năm thì cũng một câu
Nghĩa tình trọn vẹn bể dâu sá gì


Ngày 9 tháng 5:

Chập chờn và ẩn hiện
quả thật là bất tiện
bài viết có thành không
lại buồn... ngồi ngó mông
có ai như mình không ?
 


4. Mong rằng sau khi hoàn tất “đổi mới”, sân chơi ảo sẽ không còn ảo nữa. Sân chơi ảo nhưng thật, thật như đếm, như tình nhân say đắm vậy.
 9-5-2012

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét