Một ngày bận bịu. Tối nay vào thăm blog các bạn. Vào trang NHK,
thấy TÀN CÂY VÚ SỮA với lời đề từ: "Nối chút rời rạc thơ
với Hoàng Dục" nên chép ra đây.
ngày qua rụng từng giọt nắng
rắc đầy hiên màu thời gian
rắc đầy hiên màu thời gian
mỗi sớm mẹ nhặt lá vàng
gom tàn phai về năm tháng
tàn vú sữa tỏa mênh mang
bóng người đã về viên mãn
nhk
gom tàn phai về năm tháng
tàn vú sữa tỏa mênh mang
bóng người đã về viên mãn
nhk
Vào trang CT, chạm phải "MẢNH VỤN" kết thúc bằng đoạn thơ nên cắt dán.
" Về đi em , vùng trời thiêng đã mất ,
Vó ngựa cuồng ta dẫm nát mùa xưa .
Trong đau thương ,còn vọng chút âm thừa ,
Đang giãy chết bên bờ sông kỷ niệm .
Khói sóng đã tan , trăng vàng ngã tím
Hoàng hôn ơi , loài chim trắng bay rồi ..."
(1972)
Đoản khúc của HK như một bài tán hay bài kệ cũng được, tán dương công đức của mẹ. Những câu thơ gói ghém sự đồng cảm của bạn với mình về tấc lòng của người con đối với mẹ. Trong thơ, HK pha hai màu: màu vàng của những lá vàng và màu xanh của tàn lá vú sữa mênh mang. Hai màu đó hòa lẫn vào màu thời gian. Những gian nan đời mẹ, tấm lòng cao cả của mẹ "gom tàn phai về năm tháng" sẽ tôn vinh vẻ đẹp của mẹ trong cái màu viên mãn, màu của của sự vĩnh hằng.
Với CT, màu sắc trong thơ đi từ màu giải thiêng của "vùng trời thiêng đã mất". Cái đẹp, cái cao cả đã bị thay thế bởi cái màu tầm thường, dung tục. Rồi màu héo úa dưới vó ngựa cuồng loang rộng cả không gian. Không còn gì lành lặn, chả có màu tươi tắn của mùa xưa, mùa yêu thương, mùa bình yên nữa. Và cuối cùng màu lam nhạt hư thực của khói sương tan loãng theo thời gian, những giấc mơ đã vỡ, nên màu vàng của trăng mơ đã ngã sang màu tím đau thương. Cuối cùng tất cả nhuộm môt màu hoàng hôn. Còn đâu chim trắng! Thơ CT toàn là những màu buồn đong đầy tâm trạng của năm 1972 ?
Thơ là hội họa bằng màu sắc ngôn từ là vậy chăng?
Vó ngựa cuồng ta dẫm nát mùa xưa .
Trong đau thương ,còn vọng chút âm thừa ,
Đang giãy chết bên bờ sông kỷ niệm .
Khói sóng đã tan , trăng vàng ngã tím
Hoàng hôn ơi , loài chim trắng bay rồi ..."
(1972)
Đoản khúc của HK như một bài tán hay bài kệ cũng được, tán dương công đức của mẹ. Những câu thơ gói ghém sự đồng cảm của bạn với mình về tấc lòng của người con đối với mẹ. Trong thơ, HK pha hai màu: màu vàng của những lá vàng và màu xanh của tàn lá vú sữa mênh mang. Hai màu đó hòa lẫn vào màu thời gian. Những gian nan đời mẹ, tấm lòng cao cả của mẹ "gom tàn phai về năm tháng" sẽ tôn vinh vẻ đẹp của mẹ trong cái màu viên mãn, màu của của sự vĩnh hằng.
Với CT, màu sắc trong thơ đi từ màu giải thiêng của "vùng trời thiêng đã mất". Cái đẹp, cái cao cả đã bị thay thế bởi cái màu tầm thường, dung tục. Rồi màu héo úa dưới vó ngựa cuồng loang rộng cả không gian. Không còn gì lành lặn, chả có màu tươi tắn của mùa xưa, mùa yêu thương, mùa bình yên nữa. Và cuối cùng màu lam nhạt hư thực của khói sương tan loãng theo thời gian, những giấc mơ đã vỡ, nên màu vàng của trăng mơ đã ngã sang màu tím đau thương. Cuối cùng tất cả nhuộm môt màu hoàng hôn. Còn đâu chim trắng! Thơ CT toàn là những màu buồn đong đầy tâm trạng của năm 1972 ?
Thơ là hội họa bằng màu sắc ngôn từ là vậy chăng?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét