Thứ Ba, 8 tháng 5, 2012

55. MỒNG MỘT TẾT CHA

Như lệ thường, Mồng Một Tết nào mình cũng đi thăm và chúc Tết bên nội bên ngoại. Nhưng tối nay lại bất thường một chút. Ngẫm trời đất có quy luật của trời đất, cuộc sống có dòng chảy bất biến của cuộc sống ! Nhưng vũ trụ có một "lỗ thủng" không quy luật và cuộc sống lại "ngoặt quẹo" một con nước lạc dòng; hóa ra vẫn nằm trong cái gọi là quy luật: tất nhiên và ngẫu nhiên.
Cũng vì thế mà nghĩ về lòng người, có người chán ngán cái bình thường, lại có người sợ cái bất thường. Con người chẳng ai giống ai, mà giống ai ai giống thì sao gọi là con người. Tánh người ngày xưa cụ Khổng gọi là: "thiên mệnh chi vị tánh", ngày nay con cháu khăng khăng rằng:"Ngã tri, ngã hành, ngã tình chi vị tánh". Đừng như Chế Lan Viên cứ hỏi mông lung: "Ai bảo giùm ta có ta không ?". Từ vô thủy đến vô chung, từ cõi mông muội đến miền thần thánh, ta vẫn là ta, tôi vẫn là tôi. Tôi sinh ra, tôi sống, tôi biết sống cho tôi và cho cộng đồng; nhưng trước sau tôi mãi là tôi ! Vậy thì tại sao tôi lo sợ trước cái bất thường. Tôi đã chuẩn bị hành trình cho cái tôi của tôi trong muôn nẻo đi và đến của cuộc sống này. Tôi đối diện, tôi khẳng định mình, tôi sống chung với tất cả.
Vì vậy, sau một ngày ngược xuôi chúc Tết nội ngoại, mình đến chúc Tết Trần Thành. Thực ra, mình không chủ động mà bị động vì: "Vợ chồng ông xuống mình, có bất ngờ đấy", Thành gọi điện bảo thế. Chần chừ... Mồng một Tết Cha... Bây giờ đã 19 giờ hơn rồi. Ra đường gió chẳng thương mình chút nào. Gío cứ thổi ngược, len vào da thịt cứ rờn rợn. Chần chừ... nhưng nghĩ bạn đã nói thế sao chẳng đến với bạn, mà cứ bình thường như mọi năm; dù ông trời có bất thường trút gió lạnh xuống đời thì cũng chẳng sao. Bình thường, bình thường... thế là đến nhà Thành ngồi nhâm nhi với nhau chai rượu vang "kỷ niệm" rất quý của Thành. Chuyện Tết chuyện đời thế là nổ ra... Và Thành nhắc đến trang blog của chúng mình: "quý lắm!"; nhắc đến Nguyễn Văn Sơn sắp rời đất nước:"Thương lắm mà buồn lắm !". Trang blog CHS PCT 64-71 tin rồi phát triển rộng hơn, phong phú hơn. Sơn, ngày Mồng Hai Tết gặp mặt các bạn Tứ 2, rồi giã từ; nhưng không biết có lời nào tạm biệt bạn bè trên trang blog này không ? có lời nào cho các bạn ở xứ sở Sơn sắp đến không ? "Không gian cách bức bạn và tôi / Thương nhau ta cùng nói một lời / Địa lý học nhiều nhưng không nhớ / Chỉ nhớ tấm lòng thuở ly bôi" (Dương Uyển Châu).
Hóa ra, cái bất thường vẫn bình thường đấy thôi. Vẫn tấm lòng thương quý nhau, lo cho nhau không chỉ vì ngày tháng cũ mà giây phút mới trong mỗi cuộc đời của bạn và tôi. Hóa ra, không phải "Đời giản dị không dung hồn kiêu bạt" mà chỉ vì hồn kiêu bạt chẳng dung đời giản dị !...
Một thóang bạn bè trong ly rượu
Men nồng cay sao mãi ngọt tình.
Dương Uyển Châu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét