PHIÊU DU TRÊN CÁNH CHUỒN
… Tri ân 2 người thầy đã làm tôi đến và yêu văn chương…
Thầy sống ở chùa khi những mái ngói đã màu rêu phong tự bao giờ. Về phố cổ như con chim lạc về chốn thiền văn. Khách vãn…chỉ còn xao xác mấy lá bồ đề vàng trên nền gạch đỏ. Hội An im lìm…thi thoảng có tiếng da diết của một cây vĩ cầm từ đâu vọng lại. Cô học trò nhỏ ngồi trong vườn chùa, nghe tiếng mõ gần mà tưởng như xa đưa. Mắt cô trong như màu nắng xuyên qua hàng cau, những tia nắng lạc trên sách kinh của vị sư già. Thầy cô bảo lúc về già thầy sẽ về sống ở chùa. Chữ nghĩa hình như cũng được người ta ghi chép, tu dưỡng ở chùa. Ngày xưa các sư sãi thường dạy trẻ nhỏ ở chùa và các thầy cũng tìm đến thiền tự làm nơi thuyết giảng. Thăm thầy, cô trò nhỏ về Hội An, tìm đến chùa và kiếm một người dáng nhỏ gầy với khuôn mặt điềm đạm điểm chút lạnh lùng- thầy Thi Trung. Thầy chẳng là một vị sư, cũng không phải là một khách trần gian qua đường dừng chân. Thầy ở giữa hai lằn ranh. Đạo học và Phật học. Người ở chùa. Còn hiểu sao thì tùy thế gian. Thầy làm thơ, những câu thơ chưa bao giờ dài quá bảy chữ một dòng. Ngắn, khó thuộc và khó hiểu kinh khủng. Nhiều lúc muốn hiểu thơ thầy cảm giác bất lực như ném một hòn sỏi xuống vực sâu, dỏng tai nghe mãi mà không thấy âm thanh vọng lại. Thầy chỉ cười. Nhấp chén trà và nhìn xa xăm. Thầy thích uống trà và nói những câu đùa rất ngắn. Trước thầy không ở chùa chỉ dạo gần đây thầy mới lặn lội về đây vì thầy nói: “Khi nào Phật gọi thầy sẽ đi”. Mỗi lần hỏi thầy xa vợ con có buồn? Thầy cười và chỉ vào trái tim.
Ngước mắt nhìn, làn khói bay lên. Mái nhà và luống cải với những bông màu vàng miên man. Những con chuồn chuồn kim lơ đãng, bỏ lại phía sau một khoảng trời trong veo. Mà cả đời chúng mãi rong chơi, cạn chén hồ trường, say sưa bay mãi, lại bỏ quên, đánh thức. Trang Tử tỉnh ra không biết mình là bướm hay là mình, còn chuồn chuồn tỉnh ra không biết mình đã qua chốn này chưa mà cứ quyến luyến bay lượn mãi. Cũng may, trời đất này không giông bão không thì thương thay thân chuồn chuồn đông thì đông thật nhưng vẫn cứ nhỏ bé. Thầy Thi Trung nép mình bên khóm hoa, cô học trò châm trà, hương đưa, cánh chuồn lao đao. Trên tràng kỷ, thầy ngâm nga, mắt vẫn trong như nước hồ thu nhìn thấy những chiếc lá trở mình:
Kinh Phật đọc mấy pho
Tâm vẫn tối mò mò
Chẳng thấy gì ngoài chữ
Cứ câm lặng nằm trơ.
Kinh Phật độc nhất pho
Kiến bất kiến nam vô
Văn bất văn như thị
Nan vấn giác ngạn đồ.
Kinh Phật đọc một trang
Thấy lấp lóa hình tướng
Nghe rùng mình hỗn mang
Giữa đêm vọng niệm trường.
Kinh Phật đọc một chữ
Tưởng hình thể là tâm
Tưởng tâm là hình thể
Ú ớ chốn mê lầm.
Bỏ không đọc kinh nữa
Bước ra vườn dạo chơi,
Bỗng nhiên quên kinh nghĩa
Chỉ thấy trăng tỏ ngời.
(Dương Uyển Châu-1/1999)
Cô trò nhỏ thả vào không khí một cái thở nhè nhẹ. Hóa ra đâu cần một vị Phật người ta mới thấy thanh thản. Bài thơ của thầy đến giờ cô vẫn không hiểu, chỉ biết một điều đơn thuần mặt nguyệt vẫn lung linh nếu ta nhìn ngắm bằng trái tim. Cô “nghệ sĩ” lắm, nhạy cảm lắm, hay buồn lắm và thầy lúc nào cũng cười nhìn cô: “Tâm bình thế giới bình, con à!”. Rồi thầy quay đi, những cánh hoa lướt nhè nhẹ trong gió. Cô thấp thoáng trong nắng trên con đường ra đại lộ. Lại trở về với cuộc sống và để lại một góc nhỏ tâm hồn trên những mái chùa, vướng vất cánh hoa. Phiêu du trên cánh chuồn nhỏ và bài thơ theo cô đi khắp. Đến giờ cô vẫn không hiểu chỉ biết “Thi trung hữu nhạc, thi trung hữu họa”. Người thầy Thi Trung ấy cho cô một chút nhạc và họa trong cuốc sống đầy biến động này. Khi cô ngoái đầu nhìn lại chỉ thấy trong xanh những hàng cau , tiếng vĩ cầm trong vắt và… màu mắt thầy trong veo. Chẳng thể là Trang Tử và cũng không muốn làm Trang Tử. Chỉ mong một góc của cuộc sống, trong một khoảnh khắc thời gian nào đó, ta được hóa bướm. Giờ cô nhớ thầy…mùa tri ân đang về. Một miền đất xa lạ không giấu được những ý nghĩ như bước chân tìm về miền xưa. Cổ điển nhưng cũng thân thiện với những biến cố cuộc sống. Khi con người bị bão đánh lùi lại một góc cuộc đời. Thi thoảng thảng thốt và trơ trọi… một làn hương trà bay, tiếng mõ đều đều và bàn chân chim tinh nghịch trên nền gạch đỏ. Bài thơ vang lên, người ta lại tìm về được thanh thản. Thanh thản để sống và “để lại trong cõi thiên thu hình dáng nụ cười”. Những kí ức mùa đông…
Nguyễn Thị Quỳnh Linh
Chuyên Văn 2003-2007
Sài Gòn, 12/11/2007
Có những kỉ niệm hòa tấu trong tôi và viết súc tích để biết ơn những người thầy.
TB: Thầy ui, kỉ niệm sẽ mãi là kỉ niệm đúng k thầy? Ròm vẫn còn quá non nớt, những kỉ niệm sẽ nuôi lớn Ròm. Chúc thầy những gì dịu dàng nhất. Đó là điều Ròm mong muốn. 20/11 vui vẻ hen thầy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét