Chiều nay, như thường lệ, mình dạo một vòng
thăm nhà bạn bè, người quen trên net. Ghé nhà VB vẫn thấy con
mèo hỗn : "Cắn tau một cái... buồn thiu hỡi mèo" vẫn ngồi đó
gừ gừ... chưa cụp đuôi chạy vào xó bếp, hay sợ chủ mà lũi đi
đâu đó khuất mắt. Đến nhà Thiền Đăng vẫn thấy ngôi trường cũ
xanh rêu bị cắt hai nằm chình
ình ra đấy. Thăm CHS 6471, thấy
bác Ân dọn toàn món ăn ngon và lạ : nào bò bíp tết Kobe, phở,
cà phê chồn kopi Luwak,... rồi thơ Kim Vui phổ nhạc, rồi lời
chúc sinh nhật Thông Cao. Vào nhà CT, mới thấy
lão thăm nhà VB, nghe "mổ cò", xớn xác nghĩ đến chuyện ăn
thịt cò, hóa ra bé cái lầm,... rồi lại chiêu đãi cậu con được
học bổng món bò bíp tết kobe, nhưng chỉ là đùa một chút mà
đau, nên hẹn, không bò kobe thì sẽ có bê Cầu Mống, nhưng phải dài cổ khi nào về quê đã, mua một kí thì cả nhà ăn thả dàn...
Thấy nhà nào nhà nấy rộn ràng, tưng bừng vui, mình cũng vui lây. Nhất là với CT, mình thấy phục lão sát đất. Thói thường người ta "xấu che tốt khoe", vậy mà lão chẳng đậy chẳng trùm gì cả về chuyện lão mừng hụt được ăn thịt cò ở nhà VB. Phải nói là mình không bản lĩnh như lão. Mình cũng háu ăn, cũng xấu máu ăn như lão, nhưng nếu có bị mừng hụt như thế mình chắc sẽ "chôn chặt trong lòng". Ai đời lại như lão.
Niềm xôn xao trong lòng lắng dịu. Mình vội rẽ vào facebook, gmail xem có thông tin, thư từ gì mới không. Nhiều thật. Đọc ngất ngư. À, lại một câu chuyện do chú em gửi. Đọc thấy thú vị và lạ, nên dọn ra đây để các bạn mình nhâm nhi chơi, dù không biết câu chuyện của ai. Nhưng thôi, mong tác giả thông cảm. Âu đó cũng là một sự bổ sung làm đầy đủ hơn các món ngon trong ngày. Đã thưởng thức những món ngon vật chất, lại được nhâm nhi thức vị tinh thần thì còn gì sướng bằng. Mời các bạn mình "cầm đũa" :
Ba chúc con đủ
Thấy nhà nào nhà nấy rộn ràng, tưng bừng vui, mình cũng vui lây. Nhất là với CT, mình thấy phục lão sát đất. Thói thường người ta "xấu che tốt khoe", vậy mà lão chẳng đậy chẳng trùm gì cả về chuyện lão mừng hụt được ăn thịt cò ở nhà VB. Phải nói là mình không bản lĩnh như lão. Mình cũng háu ăn, cũng xấu máu ăn như lão, nhưng nếu có bị mừng hụt như thế mình chắc sẽ "chôn chặt trong lòng". Ai đời lại như lão.
Niềm xôn xao trong lòng lắng dịu. Mình vội rẽ vào facebook, gmail xem có thông tin, thư từ gì mới không. Nhiều thật. Đọc ngất ngư. À, lại một câu chuyện do chú em gửi. Đọc thấy thú vị và lạ, nên dọn ra đây để các bạn mình nhâm nhi chơi, dù không biết câu chuyện của ai. Nhưng thôi, mong tác giả thông cảm. Âu đó cũng là một sự bổ sung làm đầy đủ hơn các món ngon trong ngày. Đã thưởng thức những món ngon vật chất, lại được nhâm nhi thức vị tinh thần thì còn gì sướng bằng. Mời các bạn mình "cầm đũa" :
Ba chúc con đủ
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại mất nhiều thời gian của
cuộc đời mình ở các sân bay đến thế. Tôi vừa thích lại vừa ghét việc đó!?!! Tôi
thích được ngắm nhiều người. Nhưng đó cũng là lý do tôi ghét : phải nhìn mọi
người “chào” và “tạm biệt”. Nó làm tôi
xúc đông đến phát mệt. Cho nên, mỗi khi gặp một thử thách trong cuộc sống, tôi
vẫn thường ra sân bay thành phố nhìn mọi người “tạm biệt”. Để tôi thấy rằng
mình vẫn hạnh phúc khi không phải nói lời chia tay với những người thân yêu của
mình. Nhìn mọi người cố níu kéo nhau, khóc... tôi cảm thấy mình còn rất nhiều
điều quý giá khác. Những gia đình, những người yêu nhau cuối cùng cũng phải xa
cách, nhìn họ sải rộng cánh tay để nắm tay nhau, cho đến khi chỉ còn hai đầu
ngón tay của hai người chạm vào nhau... đó là những hình ảnh mãi mãi nằm trong
tâm trí tôi.
Và tôi cũng học được nhiều điều từ những giây phút “tạm biệt” đấy.
Có một lần, tôi nghe loáng thoáng tiếng hai cha con đang bên nhau trong những phút giây cuối cùng. Họ ôm nhau và người cha nói : “Ba yêu con, ba chúc con đủ”. Rồi cô gái đáp lại : “Con cũng yêu ba rất nhiều và chúc ba đủ”.
Và cô gái quay đi, tôi thấy người cha cứ đứng nhìn theo, thấy ông ấy muốn và cần khóc. Tôi lại gần, nhưng lại không muốn xen vào giây phút riêng tư của ông ấy nên không nói gì. Bỗng ông quay lại chào tôi và:
- Đã bao giờ anh nói lời tạm biệt với một người, và biết rằng mãi mãi không gặp nữa ?
- Xin ông cho tôi hỏi, có phải ông vừa vĩnh biệt với con gái ông? Tại sao vậy?
- Tôi già rồi, mà con tôi sống cách tôi đến nửa vòng trái đất - Người cha nói - Thực tế, tôi biết lần sau con tôi quay về đây nhưng lúc đó có thể tôi đã mất.
- Khi tạm biệt con gái ông, tôi nghe ông nói: “Ba chúc con đủ”. Tôi có thể biết điều đó có ý nghĩa gì không?
Người cha già mỉm cười:
- Đó là lời chúc gia truyền của gia đình tôi, đã qua nhiều thế hệ rồi - Nói đoạn ông dừng lại, ngước nhìn lên cao như thể cố nhớ lại từng chi tiết, và ông cười tươi hơn - Khi tôi nói : “Ba chúc con đủ”, tôi muốn chúc con gái tôi có cuộc sống đủ những điều tốt đẹp và duy trì được nó.
Rồi ông lẩm nhẩm đọc:
Và tôi cũng học được nhiều điều từ những giây phút “tạm biệt” đấy.
Có một lần, tôi nghe loáng thoáng tiếng hai cha con đang bên nhau trong những phút giây cuối cùng. Họ ôm nhau và người cha nói : “Ba yêu con, ba chúc con đủ”. Rồi cô gái đáp lại : “Con cũng yêu ba rất nhiều và chúc ba đủ”.
Và cô gái quay đi, tôi thấy người cha cứ đứng nhìn theo, thấy ông ấy muốn và cần khóc. Tôi lại gần, nhưng lại không muốn xen vào giây phút riêng tư của ông ấy nên không nói gì. Bỗng ông quay lại chào tôi và:
- Đã bao giờ anh nói lời tạm biệt với một người, và biết rằng mãi mãi không gặp nữa ?
- Xin ông cho tôi hỏi, có phải ông vừa vĩnh biệt với con gái ông? Tại sao vậy?
- Tôi già rồi, mà con tôi sống cách tôi đến nửa vòng trái đất - Người cha nói - Thực tế, tôi biết lần sau con tôi quay về đây nhưng lúc đó có thể tôi đã mất.
- Khi tạm biệt con gái ông, tôi nghe ông nói: “Ba chúc con đủ”. Tôi có thể biết điều đó có ý nghĩa gì không?
Người cha già mỉm cười:
- Đó là lời chúc gia truyền của gia đình tôi, đã qua nhiều thế hệ rồi - Nói đoạn ông dừng lại, ngước nhìn lên cao như thể cố nhớ lại từng chi tiết, và ông cười tươi hơn - Khi tôi nói : “Ba chúc con đủ”, tôi muốn chúc con gái tôi có cuộc sống đủ những điều tốt đẹp và duy trì được nó.
Rồi ông lẩm nhẩm đọc:
“Ba chúc con đủ ánh sáng mặt trời để giữ cho tâm
hồn con trong sáng. Ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con
luôn sống. Ba chúc con đủ những nỗi đau để biết yêu quý cả những
niềm vui nhỏ nhất. Ba chúc con đủ những gì con muốn để con hài lòng.
Ba chúc con đủ mất mát để con yêu quý những gì con có. Và ba chúc
con đủ lời chào để có thể vượt qua được lời “tạm biệt” cuối cùng”.
Ông khóc và quay lưng bưóc đi.
Tôi nói với theo : “Thưa ông, tôi chúc ông đủ”
Và các bạn, khi các bạn đã đọc xong mẩu chuyện này, tôi cũng chúc các bạn như vậy. Chúc chúng ta đủ...
Ông khóc và quay lưng bưóc đi.
Tôi nói với theo : “Thưa ông, tôi chúc ông đủ”
Và các bạn, khi các bạn đã đọc xong mẩu chuyện này, tôi cũng chúc các bạn như vậy. Chúc chúng ta đủ...
Các bạn mình nghĩ sao lời chúc trong câu chuyện trên. Riêng mình, chỉ biết : "Chúc các bạn mình đủ".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét