Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012

81. 40 NĂM HẠNH NGỘ VỀ MÁI NHÀ XƯA

VỀ MÁI NHÀ XƯA ...

Bốn mươi năm lặng lẽ dưới chân đời
Chừ nằm lại trong tao nôi dĩ vãng.
An nhiên ngủ giữa thâm tình bè bạn
Ta nghe ta rực sáng tựa thiên thần...

Hoàng Dục đây rồi... kìa Thuận, kìa Ngân
Kiện, Thứ, Tư,  Ân... mắt quầng ngấn lệ
Cùng quay lại tìm nhau thời tuổi trẻ,
Trót hư hao sau hưng phế, thăng trầm
Kỷ niệm quay về, không chỉ dư âm
Mà là sóng, sóng âm thầm giục giã
Tình dâng mãi để trở thành biển cả,
Những cõi  hồn băng giá chợt bừng vui
Kể nhau nghe những năm tháng qua rồi 
Những luân lạc, nổi trôi và mất mát,
Kẻ ở lại, ánh mắt buồn vướng vất,
Người ra đi ,quay quắt nhớ phương về
Bốn mươi năm đời sống quá nhiêu khê
Khi trở lại vẫn còn e mộng ảo.
CT
40 năm hạnh ngộ
Cám ơn đời cho ta hạnh ngộ
Bạn bè xưa một thuở tan trường
Bốn mươi năm dâu bể tang thương
Chừ gặp lại buồn vương khóe mắt
N2
Ta về điểm danh từng khuôn mặt
Nối lại vòng tay thân hữu xưa
Khách sầu viễn xứ cùng chia sẻ
Một ngày cuối tuần rộn niềm vui
Đà Nẵng, Hàn phố ơi nỗi nhớ
Ô hay đời đã cuối thu chưa
Bài thơ bốn mươi năm vời vợi
Bây giờ mới đó đã sáu mươi
nhk
Chà chà,  các bạn láng lai thơ, bất tận tình thật đấy. Mới hôm trước nhấm nháp "Về mái nhà xưa" của Thông, nay lại được nhâm nhi "40 năm hạnh ngộ" của N2, rồi lai rai với thơ không đề của Hùng Kiện. Cứ cái đà này các nhà xuất bản phải dừng in thơ của các nhà thơ khác để lo in thơ của bạn mình quá. Mà sao lại không in? Cụ Viên Mai trong "Tuỳ Viên thi thoại" từng khẳng định phẩm chất của thơ là "đạm" và "nồng", nhưng phải "đạm" rồi mới "nồng". Tựa vào tiêu chí đó mà ngẫm nghĩ về thơ của các bạn mình, thì thấy thơ các bạn gồm đủ cả hai, các nhà xuất bản tranh nhau in là phải thôi.
Này nhé. Nếu nói đạm thì thơ NHK giản dị, không màu mè gì cả. Thơ cứ tình thật mà "điểm danh" bè bạn có mặt trong kỉ yếu 40 năm. Nào là N2, TCT, NHT, NHK, TVT. Thơ N2 cũng chân thật khi viết về ngày hạnh ngộ của chúng mình - những cựu học sinh Phan Châu Trinh sắp tới. Với Cao Thông, trong thơ có những chữ "đứng trên giấy", có chút cựa quậy, nhưng cơ bản vẫn trong sáng, thân thuộc, khi cảm xúc về ngày họp mặt. Còn nếu nói về nồng thì cả ba bài thơ đều tràn trề cảm xúc, đều thăng hoa tình bạn một thời Phan Châu Trinh lên đến một độ căng mãnh liệt. Với NHK thì "Nối lại vòng tay thân hữu xưa", từ vòng tay ấy chia sẻ với bạn bè nỗi sầu, nỗi nhớ, nỗi ngậm ngùi "tóc trắng". Để rồi sống trong thực tại, ở cái tuổi sáu mươi mà ngỡ như sống trong mơ qua lời cảm: "mới đó". Chữ "mới đó" nghe sao mà thảng thốt quá! Chữ "mới đó" sao mà tha thiết yêu đời đến thế nhất là khi đặt bên câu thơ - một câu hỏi có giọng điệu bâng khuâng: "Ô hay đời đã cuối thu chưa". Với N2, trong tâm hồn vẫn cháy lên ngọn lửa tình bạn sau bốn mươi năm xa cách, đấy là ngọn lửa bắt nguồn từ thuở tan trường "Bạn bè xưa một thuở tan trường". Câu thơ tưởng rất bình thường, nhưng có hàm ý sâu sắc qua hình ảnh "một thuở tan trường". Tan trường thì bạn trở thành bạn xưa. Nhưng tan trường mà tình không tan, tình vẫn tụ hội đi về trong tâm khảm của những ai đã một thời Phan Châu Trinh 64-71. Hiểu như thế mới quý nỗi buồn vương trên khoé mắt: "Chừ gặp lại buồn vương khoé mắt" của N2. Với TVT thì tình trãi mở đến vô cùng nên câu chữ cũng dồi dào lắm. Tình dâng trào trong những câu thơ: 

Kỷ niệm quay về, không chỉ dư âm
Mà là sóng, sóng âm thầm giục giã
Tình dâng mãi để trở thành biển cả,
Những cõi  hồn băng giá chợt bừng vui

Tình ru ta vào cuộc mộng bình yên của tuổi nhỏ thần tiên:

Bốn mươi năm lặng lẽ dưới chân đời
Chừ nằm lại trong tao nôi dĩ vãng.
An nhiên ngủ giữa thâm tình bè bạn
Ta nghe ta rực sáng tựa thiên thần ...
Những câu thơ của Thông vui giòn tan nhưng cũng váng vất suy tư. Bốn mươi năm dâu bể, làm sao không "Trót hư hao sau hưng phế thăng trầm". Bốn mươi năm xa cách, bạn nào mất mát, bạn nào luân lạc, bạn nào nổi trôi, làm sao nói hết nỗi niềm. Chỉ còn lấy tình mà trân quý tình, đem nghĩa mà nâng niu nghĩa mà thôi. Như thế là vui rồi. Tình bạn như thế là đẹp rồi dù đượm chút băn khoăn:
Bốn mươi năm đời sống quá nhiêu khê

Khi trở lại vẫn còn e mộng ảo.
"Sao lại còn e mộng ảo"? Ý thơ thẩn thờ quá! Dù bây giờ đang ở trong thực tại bốn mươi năm hạnh ngộ về mái nhà xưa mà vẫn ngỡ như đang mơ. Thơ hư thực là vậy chăng ? Không "nồng" sao thơ mơ đến như vậy.          


     Hoàng Dục

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét