Thứ Bảy, 12 tháng 5, 2012

112. MỘT LẦN LÀM MUÔN THUỞ

Tối nay, 9-9-2011, mở E-mail, mình rất vui vì có thư của thầy : “Thăm các Anh. Thấy các trường khai giảng, lại nhớ! Gửi tặng các anh chị bài thơ mới cho vui. Chúc sức khỏe. TDT”. Em xin cám ơn thầy vì nhiều điều, nhất là lời thăm hỏi và món quà quý giá
này.

XIN MỘT LẦN TRỞ LẠI

Ở nơi đó mỗi lần anh trở lại
Đều đến thăm để tìm chút mình xưa
Nhìn hàng cây gió động lá đong đưa
Nhìn lớp học lặng lờ trong nắng sớm

Ở nơi đó em một thời khôn lớn
Áo trắng bay phơi phới tuổi hoa niên
Bài học thầy hay như chuyện  thần tiên
Cho  mơ ước cả một trời  mộng  đẹp !

Ở nơi đó một lần em khép nép
Tim run run thầm lặng mối tình đầu
Dẫu cuộc đời  lắm  lăn lóc biển dâu
Vẫn nhớ mãi tháng ngày thơ mộng ấy !
 
Ở nơi đó anh một đời bỏng cháy
Cứ say mê với phấn trắng, bàn thầy
Tiếng giảng bài xa vút chân mây
Bên cửa lớp bên học trò  lưu luyến !

Ở nơi đó cả một  trời kỷ niệm
Là vườn hồng ngan ngát tuổi  thanh xuân
Là tin yêu tha thiết  chân thành
Là suối mát là thiên đường rực rỡ .

Xin trở lại một lần để nhớ
Rồi ra đi cho đến ngàn năm !
Xin trở lại một lần làm muôn thuở
Quỳ nơi đây thắp  một nén hương lòng !

                      Trần Hoan Trinh

Đọc bài thơ, trong tôi cứ dóng lên nỗi niềm : “Xin trở lại một lần làm muôn thuở”. Có gì trong câu chữ này mà cảm xúc lại có sức thấm lan mạnh mẽ như thế. Phải chăng thơ là qua tâm hồn của nhà thơ mà nói được tiếng lòng của mọi người, nên thơ mới có sức cảm hòa vào tâm hồn người đọc. Quả là như vậy. Câu thơ “Xin trở lại một lần làm muôn thuở” đâu chỉ nói lên lòng người làm thơ mà qua niềm riêng của chủ thể trữ tình bộc lộ được tình chung của người đọc. Câu thơ đâu chỉ chuyên chở ước ao cháy bỏng được một lần trở lại trường xưa mà trở lại với những gì đã gặp, đã sống rất đáng yêu và đáng quý nhất trong một đời người. Thơ nói riêng và văn học nghệ thuật nói chung vừa nói được cái cụ thể, cái hữu hạn vừa chứa đựng cái khát quát, cái vô cùng là thế. Cho nên, đọc bài thơ “Xin một lần trở lại”, người đọc vừa nhập cảm với tác giả, người đã gắn bó một đời với ngôi trường Phan Châu Trinh, nay đã rời xa, đành ngậm ngùi hoài nhớ và ước ao : “Xin trở lại một lần để nhớ – Rồi ra đi cho đến ngàn năm” vừa tìm gặp lòng mình trong đó. Những người học trò đã giã từ tuổi nhỏ, bước xuống cuộc đời hẳn nhớ về :
Ở nơi đó em một thời khôn lớn
Áo trắng bay phơi phới tuổi hoa niên
Bài học thầy hay như chuyện  thần tiên
Cho  mơ ước cả một trời  mộng  đẹp !
Và những người dạy học, vì một lí do nào đó mà nửa chừng chia tay với trường lớp hay đã đi hết chặng đường cầm phấn sẽ cùng tâm trạng với nhà thơ:
Ở nơi đó anh một đời bỏng cháy
Cứ say mê với phấn trắng, bàn thầy
Tiếng giảng bài xa vút chân mây
Bên cửa lớp bên học trò  lưu luyến !
Điều độc đáo nhất, dù là ai cũng gặp tâm hồn mình qua nỗi lòng tác giả:
Ở nơi đó cả một  trời kỷ niệm
Là vườn hồng ngan ngát tuổi  thanh xuân
Là tin yêu tha thiết  chân thành
Là suối mát là thiên đường rực rỡ
Tôi cũng chẳng khác mọi người. Tôi cảm nghe lòng tôi đang dậy lên nỗi nhớ thiết tha tuổi học trò dưới mái trường Trung học Phan Châu Trình thưở nào, đồng thời lại ngùi ngùi luyến lưu ngôi trường THPT chuyên Lê Quý Đôn mà tôi sắp giã từ để nghỉ hưu.
Từ đó tôi hiểu, tại sao lòng tôi cứ dóng lên một nỗi niềm : “Xin trở lại một lần làm muôn thuở”. Và tôi tự hỏi, có ai nỗi niềm cùng tôi khi đọc bài thơ ?

                                  Dương Uyển Châu
                                 9-9-2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét