Về nhà, mình đã đọc tập thơ, nhưng chưa có dịp viết lời bình. Và rồi quay mòng theo công việc nên quên bén đi như một kẻ vô tâm. Nay rãnh rỗi tìm đọc lại và ghi một vài dòng về thơ của cháu vừa để cám ơn và tạ lỗi với cháu Lê Khả Anh.
Lê
Khả Anh sinh ngày 04 tháng 5 năm 2000. Tên Khả Anh là do nhạc sĩ
Trịnh Công Sơn đặt, ghép một phần tên của bố chữ Khả và một
phần tên của mẹ chữ Anh. Bố là giáo sự đại học, có làm thơ.
Mẹ là nhạc sĩ, có làm hội họa.
Lê
Khả Anh làm thơ năm 6 tuổi, khi còn mẫu giáo, chưa biết đọc và
biết viết. Khả anh suy nghĩ và làm thơ bằng tiếng Pháp, sau
đó cùng bố mẹ dịch ra tiếng Việt. Khi làm xong một bài thơ,
Khả Anh thường vẽ tranh kèm theo. Trong tập thơ này, những phụ
bản là tranh vẽ của cháu.
Tập thơ Tự do đi ! Thời gian in
xong vào tháng 12 năm 2007, đấy là khi Khả Anh gần 8 tuổi. Tập
thơ được Tiến sĩ Ngữ văn Hồ Thế Hà, giảng dạy ở Đại học
Tổng hợp Huế viết bài giới thiệu : “Thời
gian mãi tự do” rất đầy đủ và súc tích, đã xâu chuỗi được
những nét đẹp về thế giới, về tư duy nghệ thuật trong thơ của
Khả Anh. “Ở thế giới thi ca của cháu Khả Anh, một vương quốc
tuổi thơ lung linh ánh sáng, sắc màu và âm thanh cứ liên tục
hiện ra chập chờn, ẩn hiện. Chúng hòa quyện, biến ảo và nhân
lên thành thế giới của thực và mộng; hiện hữu và hư vô; có
và không; đêm và ngày; con người và vũ trụ, ánh sáng và bóng
tối. Và kì thú hơn tất cả là sự phiêu lưu của một tâm hồn
sáng trong như ngọc là Lê Khả Anh đang lui xa vào những cánh
rừng, những khu vườn cổ tích; có khi lặn sâu vào đại dương hay
vút bay vào vũ trụ để được lang thang cùng chim muôn, hoa cỏ và
trăng sao”.
Đúng như
thế. Đến với thế giới thơ của Khả Anh, ta như lạc vào “một
vương quốc tuổi thơ lung linh ánh sáng, sắc màu và âm thanh”.
Thế giới ấy được kiến tạo từ niềm tin cổ tích, tư duy thần
thoại và trí tưởng tượng bay bổng diệu kì, một thế giới mà
người lớn đã quên từ lâu trong ngăn kéo tâm trí mình. Càng đọc
tập thơ càng thấy thú vị dù tạo vật trong thơ không có gì mới
cả. Vẫn là mặt trời, mặt trăng, vẫn biển, vẫn rừng, có muôn
thú, có cỏ cây; nhưng tất cả các hình tượng nghệ thuật đó
đều có dáng nét riêng, sự sống riêng của chúng. Những hiện
tượng sự vật quen thuộc qua con mắt thơ tuổi nhỏ đã hóa thân
thành những hình tượng nghệ thuật có sức hấp dẫn mới. Cho
nên, khi đọc xong tập thơ, ta có cảm giác như Khả Anh khi đọc
truyện:
Khi được đọc, thật vui
Truyện dẫn đường bằng hàng chữ
Tưởng tượng giúp lật trang
Chữ bay đầy trí não
(Vui đọc)
Bởi
những con chữ không còn là chữ mà là tư duy nghệ thuật, là
trí tưởng tượng về sự vật hiện tượng rồi cung cấp cho chúng
một hình hài thơ vừa cụ thể vừa lung linh. Và khi sự vật hiện
tượng trở thành “chữ bay đầy trí não” thì sẽ thành nghệ
thuật, thành thơ ca, thành tự do của thời gian trong đó nở
thành 49 bông hoa thơ của Lê Khả Anh, những bông hoa của tự do
sáng tạo.
Thế giới nghệ
thuật của trẻ thơ là một thế giới cụ thể, sống thực nhưng
diệu ảo. Tạo vật trong thế giới đó có hình hài, có linh hồn,
tất cả sống một đời hồn nhiên đến tự nhiên, chan hòa và yêu
đời. Để cảm thức vẻ đẹp của thế giới kì diệu ấy, ta thử
cùng Khả Anh “lên rừng, xuống biển” để được nô đùa cùng muôn
thú, cùng trăng sao,…
Biển
trong thơ Khả Anh không rộng đến vô cùng vô tận, không có những
sóng giận dữ hay hiền từ. Biển không phải là mụ phù thủy độc
ác và càng không là một bà tiên nhân từ. Biển như là một sân
chơi nhỏ thân mật, một ao nhà vừa quen thuộc vừa mới mẻ. Đây
là biển của đêm trăng:
Trăng soi biển
Biển lấp lánh sao
Chung quanh mình, yên lặng,
rồi đầy những ánh sáng đủ màu.
(Trăng soi)
Thiên
nhiên trong thơ chỉ có vài sự vật biển, trăng và sao. Trong
khung cảnh thiên nhiên ấy, người đọc không hề gặp “trăng chìm
đáy nước”, “long lanh đáy nước in trời”, mà như được sống trong
một không gian yên tĩnh, ở đấy trăng như một ngọn đèn lớn soi
sáng biển, để rồi biển như một tấm thảm lớn đính vô vàn ngôi
sao xinh xinh lấp lánh khiến vũ trụ như căng đầy những tấm lụa
óng đủ màu. Biển trong mắt trẻ thơ là cả một áng màu rất thơ
mộng. Thậm chí, ở biển, lúc màn đêm buông xuống, vạn vật mới
thật sự sống, chúng đang biểu diễn âm nhạc và vũ đạo trong
một đại nhạc hội lớn ngoài trời. Lúc đêm giăng thả bức màn
tối xuống biển, “là lúc cá từng đàn đùa với biển sao”. Lúc
trăng rải ánh vàng dịu mỏng xuống biển “là lúc cua gõ càng
chơi nhạc với sóng”. Lúc vầng trăng đang sáng tác nhạc, thì
cũng “là lúc sao gói những nốt nhạc bé tí”. Và rồi, tất cả
ngồi gần lại với nhau “tay lựa nên chương” cùng hòa âm thì tạo
vật biển và trời cùng say sưa múa hát:
Lúc biển, trăng, sao cùng làm nhạc
Là lúc cá, cua, sao biển cùng hát, cùng vũ.
(Biển)
Nếu
biển đêm là một bức tranh ấn tượng, là một bản nhạc mang cung
vui thì biển ngày, trong con mắt cháu Khả Anh cũng đầy lạ kì.
Thử ra biển cùng cháu và bạn bè của cháu:
Nhiều lần ra đại dương chơi đùa với bạn
Gặp được cá kẹo, cá cầu
Có lần một mình lặn thật sâu vào lòng biển
Thật tuyệt hay trong biển xanh.
(Đại dương với bè bạn)
Ra
biển chơi với bạn được gặp muôn loài cá là chuyện bình
thường. Nhưng “Có lần một mình lặn thật sâu vào lòng biển –
Thật tuyệt hay trong biển xanh” thì lạ kì thật đấy. Biển hóa
ra chỉ là một chiếc “ao thu” để cho bé mặc sức vẫy vùng, khám
phá. Và chỉ khi “lặn thật sâu”, bé mới thảng thốt trước vẻ
đẹp của biển. Câu thơ “Thật tuyệt hay trong biển xanh” không tả
mà chỉ gợi đã nói lên niềm vui của trẻ trước những khám phá
đầu đời về vũ trụ. Hay ở bài thơ Biển lạ kì, Khả Anh đã liên tưởng thật lạ kì:
Chim hót trên biển
Biển tặng chim những cụm mây
Những cụm mây màu ngộ nghĩnh
vàng, đỏ, sáng ngời
Đàn vịt cũng theo ra biển
đùa giỡn với đàn cá nhỏ đang vui sướng
giữa biển lạ kì.
Khi
nhởn nhơ ở biển, nhặt một chiếc vỏ ốc, từ vỏ ốc cháu đã
nghe “tiếng biển vào tận tim mình”. Rồi cháu trò chuyện cùng
chiếc vỏ ốc và hỏi:
Đúng là giọng ốc hỏi chuyện
Mình trả lời rồi hỏi lại :
“Bạn muốn chơi với mình không”.
(Vỏ ốc)
Một ý muốn giản dị như nét đẹp giản dị của tâm hồn trẻ thơ: được có bạn để cùng vui chơi.
Với
biển của Khả Anh, người đọc như lạc giữa vạn vật biển, cùng
thả hồn vui vầy với chúng. Nếu biển là cả một thế giới mơ
màng thì rừng cũng là Rừng mộng xanh.
Rừng cũng chỉ là một thế giới cổ tích. Ở đó Khả Anh vui
vầy cùng muôn thú, cùng trò chuyện với thiên nga, cùng vui hát
với mặt trời. Rừng là cả một thế giới tinh khôi và sáng
láng, nhưng cũng chỉ là sân sau nhà em thôi.
Trong rừng mộng xanh, mình tìm thấy
cây đũa nhiệm mầu
Giật mình khi gặp chú chim con
Cây đũa thần hóa chú chim con
thành sư tử con
Mình lại gặp thêm một hồ lấp lánh
như đá ngọc
Có con thiên nga từ đâu đến
Trao cho mình một chiếc lá ngọc xanh
Mình trò chuyện, và đến phiên,
nó cũng trò chuyện, nó dặn là :
"Đêm nay đừng quên ra ngắm
Những vì sao ngọc ở giữa trời”.
Thú
nhất là được dạo chơi trong rừng. Chân sáo tung tăng, miệng vui
hát những lời hồn nhiên. Nhưng lúc ấy những chiếc lá như kề
tựa vào nhau đong đưa theo điệu nhạc, một chiếc hồ xa nằm êm ả
giữa rừng và trên cành, những chú chim bắt đầu hát với mặt
trời :
Thỉnh thoảng, tôi dạo chơi trong rừng vui hát
Thấy những chiếc lá lay tựa lên nhau
Xa kia, một hồ trong êm ả
Những chú chim trên cành bắt đầu
hát với mặt trời.
(Rừng vui hát)
Mải
mê rong chơi. Mải mê hát cùng chú chim và mặt trời. Khả Anh
lạc vào khu rừng có cầu vồng bảy sắc thật tuyệt diệu. Nhưng
không phải cầu vồng do trời sinh ra mà do “chim sinh ra, do bồ câu
làm những đóa hoa cầu vồng tỏa sáng”:
Trong rừng, một con chim sinh ra
đầy hoa cầu vồng
Cạnh đó, bồ câu bay quanh,
vỗ cánh làm những đóa hoa cầu vồng tỏa sáng
(Cầu vồng của muôn thú)
Mưa
ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của cầu vòng hoa nên quên “nhiệm vụ”
của mình. Trước khung cảnh đó, “bầy cọp xoay vòng”, “lũ sư tử
gầm”, “đàn hươu cao cổ lắc lư đầu”, “đám trâu nước xếp vòng
tròn chỉnh tề cùng đà điểu”, “đàn beo tìm đến, với màu da
lộng lẫy”. Mỗi loài thú có một cách biểu hiện niềm vui riêng
nhưng tất cả đã khiến “Cầu vồng ngày càng tỏa rộng giữa rừng
sâu.”. Muôn thú và rừng nương tựa vào nhau mà sống. Rừng nhờ
muôn thú mà càng sinh sắc hơn, có sức gọi mời tạo vật hơn. Và
ngược lại, rừng góp phần tô thắm thêm vẻ đẹp tâm hồn của muôn
thú. Ở những bài thơ khác, rừng là mảnh đất thân thương để
thú rừng quây quần nô giỡn:
Có lần trong rừng, mình thấy đàn chim xanh
vui đùa với vài tia nắng
Mình cũng gặp bầy vịt lội bình yên trên nước
Màu lông vịt xanh chuyển dần sang đậm
Phía xa, sư tử gầm quanh hàng dừa
Bên cạnh, đàn voi trầm mình trong bùn
(Rừng xanh)
Hay trong Muôn thú trên mặt đất, khi:
Trong rừng thú, mình gặp chim, bói cá
Bay đùa sau đám mây
Ở dưới, cọp, sư tử, beo gầm thét quanh sông
Còn khỉ leo, đu, chuyền cành
Trên cao nhất, mấy tổ chim đong đưa
thì Khả Anh thấy rừng: thật quá gần trời. Ở bài thơ Muôn thú, rừng biến đổi thành một thế giới khác. Rừng ngập nước trở thành hồ cho thú rừng thỏa thích vẫy vùng:
Trong mơ, sao một mình lại lạc
giữa rừng ngập nước
Trong nước, trâu, voi chơi làm sóng
Bầy cá, đám cua cũng xun xoe quanh sóng
Chúng thật vui sướng giữa rừng sóng này.
Và có khi rừng tấu lên những khúc nhạc ngân nga. Trong bài thơ Tiếng chim hót,
người đọc như đắm chìm vào âm điệu của một nhạc phẩm do “chim
xếp những nốt nhạc trên trời” mà viết nên. Ở đó, mỗi tiếng
hót của chim, mỗi hoạt động “dang cánh cao hơn mây” của chúng
như chạm vào những nốt nhạc, khiến “những nốt nhạc tự ngân nga
một mình – dưới mặt trời rực rỡ”.
Những ngày rừng băng tuyết, rừng đã trở thành cung điện mùa đông của thú rừng trong thơ của Khả Anh.
Trên núi, mình biết một cung điện băng
của thú rừng
Trên đỉnh cao, cung điện đầy nắng
thú rừng tụ đầy
Gấu bắc cực trắng như tuyết đi chậm chạp
Chim cánh cụt trượt trên băng, từng nhóm
Lũ sói hú trong vui sướng
Núi rung động trong hạnh phúc muôn loài
Cung điện băng vui cười, nhảy múa theo mây.
(Cung điện băng của thú rừng)
Trong
cung điện băng kia, những loài thú rừng mùa đông như gấu trắng,
chim cánh cụt, lũ sói đang “vui cười nhảy múa theo mây”. Và
rừng không run rẫy vì lạnh mà đang “rung động trong hạnh phúc
muôn loài”. Cũng rừng dưới lớp tuyết trắng lóa và lạnh lẽo,
nhưng trong con mắt của Khả Anh đã trở nên thi vị. Ở bài thơ Bài thơ trắng núi,
tuyết chỉ là chiếc áo trắng mà núi đang mặc, khiến núi trở
nên sáng láng, nên thơ. Hay mây và tuyết là những chiếc lá
trắng to lớn gói rừng, ủ ấm rừng để rừng được chìm sâu vào
giấc ngủ với những cơn mơ đẹp. Hoặc tuyết cũng chỉ là tấm
thảm êm đềm để “thú rừng sẽ dời hang đi dạo” và tìm những
vần thơ.
Qua
những bài thơ viết về đề tài biển và rừng, bằng cách lập ý
giản dị, Khả Anh đã đưa người đọc vào thế giới của những
giấc mơ tráng một sắc màu cổ tích kì diệu. Để từ đó thêm yêu
thêm quý thế giới này, thêm yêu quý và trân trọng tâm hồn nhạy
cảm của trẻ thơ.
Tập
thơ không chỉ nói lên năng lực thơ ca của Khả Anh mà còn khẳng
định: Chỉ những trẻ thơ được sống đúng với tuổi của mình,
được yêu thương, được phát huy tính tự lập, được tôn trọng cá
tính mới có thể tưởng tượng sáng tạo ra một thế giới đẹp như
thế. Thế giới cổ tích tuyệt nhiên không thể có với những trẻ
bị ngược đãi, bị lạm dụng, bị bỏ rơi,… Mong sao trẻ thơ mãi
mãi được sống trong thế giới lung linh sắc màu, âm thanh của
chúng – một thế giới bình yên và nhân văn.
Hoàng Dục
9-2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét