Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2012

121. THƠ HỌC TRÒ CŨ TẶNG

Chiều nay, lục chồng thư cũ của học trò, mình gặp lại bức thư của em Đỗ Thị Cẩm Nhung trong đó có tấm thiệp chúc mừng 20-11 và bài thơ của em:




MÀU PHẤN TÍM

                       Kính tặng thầy Hoàng Dục

Hơn một lần con đã nghĩ về Thầy
Người giúp con đi xây những ước mơ
Ngày mai con bước vào đời bỡ ngỡ
Có Thầy bên con uốn nắn từng lời

Thầy ơi !
Có những lúc con làm Thầy giận
Bụi phấn nào rơi xuống gót chân buồn
Chúng con, những đứa trẻ còn thơ vụng quá
Xóa làm sao những lầm lỗi hôm nay.
Lòng Thầy đó, bao la như biển vậy
Chúng con là những hạt cát trắng tinh
Biển đưa cát đến bến bờ xa lạ
Và cho cát thêm vị mặn của đời.

Giờ đây Thầy ơi, thời gian đi mất hút.
Chúng con lên đường tìm kiếm tương lai
Nếu mai đây trở thành cô giáo
Hơn một lần con sẽ kể về thầy.

Giờ chia tay…
Chỉ xin tặng Thầy một giọt nắng
Viên phấn của thầy có nhòe màu ím lạnh
Tâm hồn con nhòe cả góc sân trường.
Giờ chia tay mong manh
Con gửi lại nơi đây
                                      một nửa tâm hồn…

                                             Đỗ Thị Cẩm Nhung
                                          Kỉ niệm ngày ra trường, 17-5-1995

Bài thơ này Cẩm Nhung làm đã lâu vậy mà đến năm 11- 2002, khi đang dạy tại trường Cao đẳng Sư phạm Sài Gòn, mới gởi tặng. Cám ơn cô học trò chuyên văn của tôi, nay đang giảng dạy ở mái trường xưa tôi đã đi về những năm 1964 -1971.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét