Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012

138. HẠT TÁO BÌNH AN

Vừa ở Sài Gòn về. Sáng nay đọc thư, thấy thư của Đăng Hữu Hùng, một người em đồng hương, vội mở thư. Hùng gửi cho mình một câu chuyện có cả lời bình. Mình thấy truyện giàu ý nghĩa nhân văn, nên đưa lên blog để bạn bè cùng thưởng thức.
                                                   HẠT TÁO

   Tại một xứ Hồi giáo nọ, có một người đàn ông bị vua truyền lệnh treo cổ vì đã ăn cắp thức ăn của một người khác.
   Như thường lệ, trước khi bị treo cổ, tù nhân được nhà vua cho phép xin một ân huệ. Kẻ tử tội bèn xin với nhà vua như sau: "Tâu bệ hạ, xin cho thần được trồng một cây táo. Chỉ trong một đêm thôi, hạt giống sẽ nảy mầm, thành cây và có trái ăn ngay tức khắc. Ðây là một bí quyết mà cha thần đã truyền lại cho thần. Thần tiếc là bí quyết này không được truyền lại cho hậu thế".
   Nhà vua truyền lệnh cho chuẩn bị mọi sự sẵn sàng để sáng hôm sau người tử tội sẽ biểu diễn cách trồng táo. Ðúng giờ hẹn, trước mặt nhà vua và các quan văn võ trong triều đình, tên trộm đào một cái lỗ nhỏ và nói: "Chỉ có người nào chưa hề ăn cắp hoặc lấy của người khác, người đó mới có thể trồng được hạt giống này. Vì đã từng ăn trộm nên tôi không thể trồng được hạt giống này".
    Nhà vua tin người tử tội, nên mới quay sang nhìn vị tể tướng, có ý nhờ ông ta làm công tác ấy. Nhưng sau một hồi do dự, vị tể tướng mới thưa: "Tâu bệ hạ, thần nhớ lại lúc còn niên thiếu, thần cũng đã có lần lấy của người khác... Thần cảm thấy mình không đủ điều kiện để trồng hạt táo này". Nhà vua đảo mắt nhìn quanh các quan văn võ đang có mặt, ông nghĩ bụng: may ra quan thủ kho trong triều đình là người nổi tiếng trong sạch có thể hội đủ điều kiện. Nhưng cũng giống như vị tể tướng, quan thủ kho cũng lắc đầu từ chối và tuyên bố trước mặt mọi người rằng, ông cũng đã có một lần gian lận trong chuyện tiền bạc. Không còn tìm được người nào có thể thực hiện được bí quyết trồng cây ấy, nhà vua định cầm hạt giống đến cho vào lỗ đã đào sẵn. Nhưng ông cũng chợt nhớ rằng lúc còn niên thiếu, ông cũng có lần đánh cắp một báu vật của vua cha...
    Lúc bấy giờ, người tử tội chỉ vì ăn cắp thức ăn, mới chua xót thốt lên: "Các ngài là những kẻ quyền thế cao trọng. Các ngài không hề thiếu thốn điều gì. Vậy mà các ngài cũng không thể trồng được hạt giống này, bởi vì các ngài cũng đã hơn một lần lấy của người khác. Còn tôi, một con người khốn khổ, chỉ lỡ lấy thức ăn của người khác để ăn cho đỡ đói qua ngày, thì lại bị các ngài nghị án treo cổ...". Nhà vua và cả triều thần nghe như xốn xáo trong lương tâm. Ông ra lệnh phóng thích cho người ăn trộm.
              Lời bình :
    Hạt giống bình an đó chỉ có thể nảy mầm thành cây và mang lại hoa trái là nếu mỗi người ai cũng dọn sẵn đất đai cho nó. Ðất đai thuận tiện để cho hạt giống của Bình An ấy được nảy mầm, chính là lòng sám hối thực sự. Sám hối nghĩa là biết chấp nhận chính bản thân và sẵn sàng cảm thông, tha thứ cho người khác. Có nhận ra những yếu đuối bất toàn của mình, con người mới dễ dàng cảm thông và tha thứ cho người. Và có cư sử như thế, chúng ta mới thấy được hạt giống Bình An nảy mầm trong tâm hồn chúng ta và mang lại hoa trái cho người xung quanh...
   Một câu chuyện giàu ý nghĩa, một lời bình súc tích đã gieo vào lòng ta một ấn tượng sâu đậm. Đọc xong câu chuyện, mình bỗng nghĩ, đã là con người ai lại không có những sai lầm, những khiếm khuyết, những hạn chế, những thói xấu. Chỉ có điều, có người chỉ mắc một lỗi nhỏ, có người phạm vào một lỗi lớn; người này lỗi xẩy ra như là một hiện tượng nhất thời, người kia lỗi xuất hiện liên tiếp và có hệ thống,… Con người vốn là vậy. Ai sinh ra làm người cũng sẽ đi trên con đường hoàn thiện, con đường giã từ phần con để đến với phần người cao đẹp của mình. Nếu không có lỗi nào thì con người đã là thánh rồi. Và lúc ấy xã hội loài người sẽ là cõi tiên, cõi sáng láng của nhân cách và lương tâm. Trong cuộc sống, chúng ta luôn mơ ước và phấn đấu cho một xã hội như thế, nhưng vấn đề cơ bản là con người phải biết tự sám hối và sẵn sàng tha thứ. Và cũng rất cơ bản là, con người ai cũng cố gắng sống như lời người xưa nói: "Đừng thấy việc thiện nhỏ mà không làm, đừng thấy việc ác nhỏ mà làm". Được như thế, xã hội sẽ tốt hơn, tạo được niềm tin cho con người hơn.
    Câu chuyện cũng bắt ta suy nghĩ. Đã là con người thì mọi người đều bình đẳng trước pháp luật. Sao lại có phân biệt, sao lại có sự lạm dụng hình phạt như thế. Đã ăn cắp, dù lớn hay nhỏ vẫn là ăn cắp, đó là chuyện của lương tri, lương tâm.  Nhưng với luật pháp, tùy mức độ phạm pháp mà có khung hình phạt thích ứng. Một ông vua, thời niên đánh cắp báu vật của vua cha tội ắt phải nặng hơn một kẻ thường dân lấy trộm thức ăn của người khác vì đói. Hơn nữa, là vua trước tình cảnh dân tình đói khát phải lấy trộm thức ăn người khác như thế, ông ta cũng cần nhìn lại bản thân, nhìn lại phương thức trị nước, chăm dân của ông chứ. Ông ta phải làm cho dân sống ấm no hạnh phúc và phấn đấu từng bước nâng cao chất lượng sống của dân, có đâu lại hà lạm hình phạt như thế. May sao, ông ta biết hồi tâm, biết có đạo lí đang tồn tại, đó là điểm sáng trong lương tâm của một ông vua. Đó là một hạt giống bình an đã gieo xuống và đang mọc lên trong tâm hồn ông và của mọi người trên đất nước ông.
     Mong sao tất cả đều bình an trong hạt táo bình an!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét