Sáng nay 21-11, mở email thấy thư của Đặng Ngọc Việt Anh gởi vào tối 20-11 :
Thầy ơi Việt Anh đây thầy. Chẳng là mấy ngày trước em có lục lại được bài thơ em làm từ hồi còn học ở Lê Quý Đôn. Gửi thầy coi như quà 20/11 thì hắn nhảm nhí quá vì bài thơ hết sức nhảm
Thầy ơi Việt Anh đây thầy. Chẳng là mấy ngày trước em có lục lại được bài thơ em làm từ hồi còn học ở Lê Quý Đôn. Gửi thầy coi như quà 20/11 thì hắn nhảm nhí quá vì bài thơ hết sức nhảm
nhí T.T Nhưng mà do Dương nói em làm thơ có ý nên
em gửi thầy đọc cho vui. Hehe ^^ Thầy 20/11 vui vẻ nha thầy!
NGHỊCH
Không ai bảo
Em vẫn cứ ví tình yêu như trò nghịch dại với cây hoa hồng có gai
Anh ta đẹp trai
Mẫu người lý tưởng của em – một đời con gái
Em mê mẩn người mẫu đẹp trai của riêng em
Trong tiềm thức
Để hôm nay em trở về hiện thực
Anh ta ra đi
Bỏ em li bì trên chiếc giường lạ lẫm
Gối chăn cũng không thèm đưa con mắt nhìn
Anh ta đã từng là người tình
Giờ đây hóa người lạ
Thế ra…
Em đã hiểu
Một chút của cái gai
Trên bông hồng anh ta tặng em ngày son trẻ
Có lẽ
Nỗi đau đó chỉ bằng một phần mười
Với nỗi đau em chịu thời hiện tại
Khi con bé lên hai
Ngu ngơ hỏi em rằng
Mẹ
Bố con đâu?
Nước mắt lặn vào sâu
Gai hoa hồng cắm phập vào ngón tay em nền nã
Vết thương khó lành
Ai bảo
Em cứ thích ví tình yêu như trò nghịch dại với cây hoa hồng có gai!
Đ.N.V.A
Cám ơn Việt Anh rất nhiều vì món quà và lời chúc 20-11.
Tại sao em lại nghĩ bài thơ này nhảm nhí! Không có thơ nhảm nhí, chỉ có thơ hay hoặc thơ không hay thôi. Mà để thẩm định bài thơ này hay, bài thơ kia chưa hay còn tùy thuộc vào nhiều yếu tố lắm, chẳng hạn như : môi trường văn hóa, tâm thế của người thưởng thức thơ ca,... Với lại thầy nghĩ, một bài thơ dù thế nào vẫn là một mảnh hồn của người sáng tạo, dù nó có những khiếm khuyết thì vẫn là một đứa con tinh thần của mình, một chứng tích lịch sử tâm hồn, lịch sử sáng tạo của ngòi bút mình. Hãy cứ trân trọng nó đúng như cuộc đời của chính nó vậy.
Từ suy nghĩ như vậy, thầy nghĩ Đàm Thùy Dương đã nhận xét rất có lí về bài thơ. Riêng với thầy, thầy cảm nhận bài thơ có chất thơ và thực sự tạo được xúc cảm đối với thầy.
Ngay từ nhan đề, cái nhan đề vỏn vẹn một từ, một âm tiết : "Nghịch", cũng đã gợi sự tò mò với người đọc rồi. Nghịch là một hành động, một thái độ của trẻ con hồn nhiên chăng ? Hay nghịch là một lối đùa, một trò chơi gây cười ? Hoặc giả, nghịch là sự nếm trải trái đắng dù biết tình yêu lắm lúc như là một trò đùa của trái tim, nhưng không thể cưỡng lại được, vẫn lao vào tung hứng để rồi nó trở thành số phận của người đam mê yêu.
Không ai bảo
Em vẫn cứ ví tình yêu như trò nghịch dại với cây hoa hồng có gai
Với người con gái trong thơ, một người yêu và một người tình hiến dâng, tình yêu đã trêu ngươi cô hay chính cô nghịch với tình yêu, đúng hơn chàng trai kia đã "nghịch" trước tình yêu chân thành của cô. Để rồi tình yêu đã trở thành nỗi đau, đã trở thành số phận vì "Cả nể cho nên sự dở dang" và "Duyên thiên chưa thấy phô đầu dọc - Phận liễu sao đành phẩy nét ngang". Từ đó, tình yêu đã trở thành một trải nghiệm đớn đau. Tình yêu của cô có kết cục bi thiết bởi cô đã chạy theo cái mã đẹp trai của người tình, cô đã nhầm lẫn tai hại giữa bên ngoài và bên trong, giữa vẻ đẹp người với vẻ đẹp nết. Do đó, ta hiểu tại sao bài thơ có giọng kể lạnh lùng nhưng đó chỉ là cái cách che đậy một cõi lòng đầy sóng gió khổ lụy; tại sao cái nhìn người tình và cuộc đời của người phụ nữ trong thơ mang màu sắc tương phản. Và ta cũng cảm giác cái kết cấu "đầu cuối tương ứng" đã biểu lộ trọn vẹn nỗi niềm tâm tư sầu buồn của người phụ nữ trong thơ. "Nghịch" với tình yêu, cô gái ấy đâu biết tình yêu có thể là một cái bẫy, và khi nhận ra nó thực sự là một cái bẫy thì đã thành người mẹ đơn thân mất rồi!
Bài thơ như thế là có tứ, có cảm xúc. Nếu đưa bài thơ trở về với thời điểm Đặng Ngọc Việt Anh đang ngồi trên ghế nhà trường, trường THPT chuyên Lê Quý Đôn Đà Nẵng, thì mới thấy sáng tác này cũng đáng quý biết bao.
Một lần nữa, thầy cám ơn về món quà 20-11 đầy ý nghĩa của Việt Anh.
Hoàng Dục
21-11-2011
NGHỊCH
Không ai bảo
Em vẫn cứ ví tình yêu như trò nghịch dại với cây hoa hồng có gai
Anh ta đẹp trai
Mẫu người lý tưởng của em – một đời con gái
Em mê mẩn người mẫu đẹp trai của riêng em
Trong tiềm thức
Để hôm nay em trở về hiện thực
Anh ta ra đi
Bỏ em li bì trên chiếc giường lạ lẫm
Gối chăn cũng không thèm đưa con mắt nhìn
Anh ta đã từng là người tình
Giờ đây hóa người lạ
Thế ra…
Em đã hiểu
Một chút của cái gai
Trên bông hồng anh ta tặng em ngày son trẻ
Có lẽ
Nỗi đau đó chỉ bằng một phần mười
Với nỗi đau em chịu thời hiện tại
Khi con bé lên hai
Ngu ngơ hỏi em rằng
Mẹ
Bố con đâu?
Nước mắt lặn vào sâu
Gai hoa hồng cắm phập vào ngón tay em nền nã
Vết thương khó lành
Ai bảo
Em cứ thích ví tình yêu như trò nghịch dại với cây hoa hồng có gai!
Đ.N.V.A
Cám ơn Việt Anh rất nhiều vì món quà và lời chúc 20-11.
Tại sao em lại nghĩ bài thơ này nhảm nhí! Không có thơ nhảm nhí, chỉ có thơ hay hoặc thơ không hay thôi. Mà để thẩm định bài thơ này hay, bài thơ kia chưa hay còn tùy thuộc vào nhiều yếu tố lắm, chẳng hạn như : môi trường văn hóa, tâm thế của người thưởng thức thơ ca,... Với lại thầy nghĩ, một bài thơ dù thế nào vẫn là một mảnh hồn của người sáng tạo, dù nó có những khiếm khuyết thì vẫn là một đứa con tinh thần của mình, một chứng tích lịch sử tâm hồn, lịch sử sáng tạo của ngòi bút mình. Hãy cứ trân trọng nó đúng như cuộc đời của chính nó vậy.
Từ suy nghĩ như vậy, thầy nghĩ Đàm Thùy Dương đã nhận xét rất có lí về bài thơ. Riêng với thầy, thầy cảm nhận bài thơ có chất thơ và thực sự tạo được xúc cảm đối với thầy.
Ngay từ nhan đề, cái nhan đề vỏn vẹn một từ, một âm tiết : "Nghịch", cũng đã gợi sự tò mò với người đọc rồi. Nghịch là một hành động, một thái độ của trẻ con hồn nhiên chăng ? Hay nghịch là một lối đùa, một trò chơi gây cười ? Hoặc giả, nghịch là sự nếm trải trái đắng dù biết tình yêu lắm lúc như là một trò đùa của trái tim, nhưng không thể cưỡng lại được, vẫn lao vào tung hứng để rồi nó trở thành số phận của người đam mê yêu.
Không ai bảo
Em vẫn cứ ví tình yêu như trò nghịch dại với cây hoa hồng có gai
Với người con gái trong thơ, một người yêu và một người tình hiến dâng, tình yêu đã trêu ngươi cô hay chính cô nghịch với tình yêu, đúng hơn chàng trai kia đã "nghịch" trước tình yêu chân thành của cô. Để rồi tình yêu đã trở thành nỗi đau, đã trở thành số phận vì "Cả nể cho nên sự dở dang" và "Duyên thiên chưa thấy phô đầu dọc - Phận liễu sao đành phẩy nét ngang". Từ đó, tình yêu đã trở thành một trải nghiệm đớn đau. Tình yêu của cô có kết cục bi thiết bởi cô đã chạy theo cái mã đẹp trai của người tình, cô đã nhầm lẫn tai hại giữa bên ngoài và bên trong, giữa vẻ đẹp người với vẻ đẹp nết. Do đó, ta hiểu tại sao bài thơ có giọng kể lạnh lùng nhưng đó chỉ là cái cách che đậy một cõi lòng đầy sóng gió khổ lụy; tại sao cái nhìn người tình và cuộc đời của người phụ nữ trong thơ mang màu sắc tương phản. Và ta cũng cảm giác cái kết cấu "đầu cuối tương ứng" đã biểu lộ trọn vẹn nỗi niềm tâm tư sầu buồn của người phụ nữ trong thơ. "Nghịch" với tình yêu, cô gái ấy đâu biết tình yêu có thể là một cái bẫy, và khi nhận ra nó thực sự là một cái bẫy thì đã thành người mẹ đơn thân mất rồi!
Bài thơ như thế là có tứ, có cảm xúc. Nếu đưa bài thơ trở về với thời điểm Đặng Ngọc Việt Anh đang ngồi trên ghế nhà trường, trường THPT chuyên Lê Quý Đôn Đà Nẵng, thì mới thấy sáng tác này cũng đáng quý biết bao.
Một lần nữa, thầy cám ơn về món quà 20-11 đầy ý nghĩa của Việt Anh.
Hoàng Dục
21-11-2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét