Thơ
Thằng em ở Sài gòn báo tin
Cả Sài gòn đều biết
Cả Hà Nội đều hay
Một tháng tư,
Nhạc sĩ
Trịnh Công Sơn từ trần
Tôi nghĩ rằng cá tháng tư.
Phải đâu điều ta nghĩ.
Có thể cá tháng tư !
Có thể đời vô thưòng
Thôi đành ta độ lượng.
Thôi thì đành “Nguyệt ca”.
Chẳng bao giờ phôi pha
Dù đời em phiền muộn
Chẳng bao giờ cát bụi
Dù đời anh ướt mi !
Biết đời anh xanh rêu
Đành xin làm pháo sáng
Để cho đời quang đãng
Để cho người yêu nhau
Chẳng cần phải thức nhau
Đại bác gầm thành phố
chỉ cần lời tình tự
Yêu em đến vô thường
Thôi đừng khóc Diễm ơi !
Ta một đời tóc trắng
Nghe mưa chiều lận đận
Trong dáng tình liêu xiêu.
Có đâu ngờ cô liêu
Giữa cõi ta lầm lụi
Giữa cuộc tình vẫy gọi
Gánh hai vai đi về.
Thôi thì đành u mê
Gọi trăm miền cứu khổ
Có đâu ngờ phổ độ
Cõi u minh ta về
Ta chẳng chút yêu vì
Ngân khúc buồn trên mi
Nêu đời là tnh si
Ta không hề ngần ngại
Giết chết chữ tôi ta
Cả Sài gòn đều biết
Cả Hà Nội đều hay
Một tháng tư,
Nhạc sĩ
Trịnh Công Sơn từ trần
Tôi nghĩ rằng cá tháng tư.
Phải đâu điều ta nghĩ.
Có thể cá tháng tư !
Có thể đời vô thưòng
Thôi đành ta độ lượng.
Thôi thì đành “Nguyệt ca”.
Chẳng bao giờ phôi pha
Dù đời em phiền muộn
Chẳng bao giờ cát bụi
Dù đời anh ướt mi !
Biết đời anh xanh rêu
Đành xin làm pháo sáng
Để cho đời quang đãng
Để cho người yêu nhau
Chẳng cần phải thức nhau
Đại bác gầm thành phố
chỉ cần lời tình tự
Yêu em đến vô thường
Thôi đừng khóc Diễm ơi !
Ta một đời tóc trắng
Nghe mưa chiều lận đận
Trong dáng tình liêu xiêu.
Có đâu ngờ cô liêu
Giữa cõi ta lầm lụi
Giữa cuộc tình vẫy gọi
Gánh hai vai đi về.
Thôi thì đành u mê
Gọi trăm miền cứu khổ
Có đâu ngờ phổ độ
Cõi u minh ta về
Ta chẳng chút yêu vì
Nên buông thành khúc nhạc
Nên ru ta ngậm ngùiNgân khúc buồn trên mi
Nêu đời là tnh si
Ta không hề ngần ngại
Giết chết chữ tôi ta
Để cho đời bao la
Nhưng chỉ là mưa qua
Ướt môi ai giọt cảm
Chết bên đời phẳng lặng
Hóa vô cùng thinh không.
1-4-2001
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét